TRUYỆN DỤC VỌNG ĐEN TỐI

Ngày thành hôn mỗi khi một ngay gần kề, hạnh phúc bị tiến công mất trở lại, cùng với Dung Ân mà nói, nếu như không trải qua vô số phần đa trắc trở, suy mang đến cùng, sẽ không hiểu biết nhiều hết được mọi đắng cay để cô được thường đáp không xứng đáng?

Lễ kết thân lần này, nam Dạ Tước mặc dù rằng đã giao lại tổng thể ột tổ chức chuyên nghiệp, nhưng không ít kỉ vật nhỏ, vẫn vì đích thân Dung Ân ra bên ngoài lựa chọn.

Bạn đang xem: Truyện dục vọng đen tối

Cách không xa là 1 cửa hiệu bán trà tất cả tiếng, đó là thức uống mà Lý Hủy siêu thích. Dung Ân ngồi xuống một điểm sinh hoạt lộ thiên, huyết trời lúc này rất đẹp, chỉ việc mặc một loại áo choàng vơi là hoàn toàn có thể ra ngoài thoải mái, cô vun tóc ra sau đầu, khi ngẩng đầu, Lý bỏ đã vắt vô số túi xách tay to nhỏ tuổi lách bí quyết đi tới.

"Mau lên, tại chỗ này có mực nướng, còn có phục vụ trà nữa".

Dung Ân vốn dĩ đang rất khó khăn mới rất có thể ngồi xuống, từ bây giờ lại yêu cầu đứng lên, bụng còn đang mang thai, tay phải cô theo kiến thức đỡ lấy bụng, "Sau khi ăn cơm, họ qua siêu thị tạp hóa một lát, vẫn tồn tại vài trang bị mình chưa thiết lập được....."

"Cậu ý, chỉ biết tự mình chuốc lấy rất khổ", Lý Hủy cắm một miếng cá mực, trên mép còn bám lại một ít nước để chấm màu nâu, cô bạn nữ không hề để ý đến hình tượng của bản thân, "Có người lũ ông ấn tượng như vậy ngơi nghỉ cạnh để gia công gì chứ, cậu chỉ toàn download tội vào người?"

"Kết hôn, phổ biến quy chưa phải là chuyện mỗi ngày để hoàn toàn có thể giao phó hết cho những người này người kia", Dung Ân gắng lấy tách bóc trà, vắt tay rung lắc lắc khe khẽ, bong bóng trà white color muốt mang theo vị nồng đậm sóng sánh chuyển động thành một vòng tròn, quan sát vào khôn cùng đẹp mắt. Cô dịu nhàng trải nghiệm một nhấp trà, không uống nhiều, cô buông chén, khi đặt tách xuống, cũng ngẩn người, dường như cô bắt gặp bóng một thân hình ảnh nào đó thoảng qua. Dung Ân theo bạn dạng năng chuyển phiên đầu, quảng trường rộng béo thưa thớt người qua lại, từng tốp tía năm người, ai nấy cũng các vội vã, cô thu hồi tầm mắt, tự chất nhận được chính bản thân quá đa nghi.

Đến chiều, rời khỏi từ cửa hàng bách hóa tổng hợp, ánh nắng vẫn đã chiếu rọi gay gắt, mặc dù rằng ko chói chang tựa như các ngày hè lạnh nực, tuy thế vẫn khiến con tín đồ trở nên căng thẳng mệt mỏi hơn.

Khi ra ngoài, phái mạnh Dạ Tước tuy rằng hy vọng cho vệ sỹ theo cô, nhưng lại Dung Ân không quen, tuy nhiên cũng thiết yếu thỏa hiệp, chỉ đành để họ đi theo sau quan sát từ xa.

Cô bước tiến trên giày đế bệt, bên trên tay thay một vài vật dụng cho trẻ con em, khi trở lại tầng, từ bỏ sau đột nhiên truyền mang lại tiếng ồn ào, tức thì sau đó, những người dân vệ sỹ cũng tụ họp lại, Dung Ân cùng Lý bỏ đi đến ven đường mới biết, những người dân vệ sỹ theo cô như hình với trơn cả ngày hôm nay đang bị vây quanh vì một đám người lừng chừng từ đâu đến.

"Nhìn họ như vậy có thể bảo vệ được chúng ta sao", Lý bỏ quay đầy, đến ở bên cạnh Dung Ân, "Mình đi xem sao".

Vốn dĩ Dung Ân quốc bộ một hồi đã và đang thấm mệt, mượn cơ hội nghỉ ngơi, Lý bỏ đăm đăm chạy đến, cố gắng xông vào đám người.

Một cái xe màu đen bây giờ lặng lẽ tiếp cận rồi tạm dừng trước mặt Dung Ân, cô không nhằm ý, khi phát hiện tại ra, một người bọn ông sẽ đứng trước phương diện cô mở lời, "Tiểu thư Dung, lão gia bao gồm lời mời".

Dung Ân không khỏi cảnh giác, cứng nhắc thả lỏng, sống lưng thẳng tắp, "Lão gia nào?"

"Dung lão gia", người bọn ông nói gãy gọn.

Dung Ân buông hạ mí mắt, trong tiềm thức, cô không thể muốn ghi nhớ lại, thậm chí là không mong mỏi liên quan một chút nào đến đối phương, người lũ ông thoải mái và tự nhiên cũng chú ý ra cô không tình nguyện, lúc Dung Ân lùi chân lại phía sau, anh ta đang bắt được một tay cô, đem cô gửi vào trong xe, "Tiểu thư Dung, xin đừng làm cửa hàng chúng tôi phải cạnh tranh xử".

Lời tuy nói ra là vậy, nhưng dứt khoát cùng cường ngạnh rõ ràng.

Người bầy ông có phần thô lỗ, chuyển cô vào trong xe.

Hai tay Dung Ân theo bản năng che chở lấy bụng mình, điều chỉnh được tư thế ngồi thoải mái, mặc dù rằng bài xích xích, dẫu vậy cô cũng không hề sợ hãi, Lý Hủy sẽ ganh teo ở quảng trường nhận ra có điểm bất thường, băn khoăn lo lắng đuổi theo sau, "Ân Ân, Ân Ân...."

Lo sợ con sẽ bị giật mình, Dung Ân cố gắng bình ổn định lại khá thở và che đậy vẻ khẩn trương, khiến cho tâm tình của bản thân thả lỏng.

Đây là lần đầu tiên cô mang đến Dung gia, cũng chính là lần đầu tiên đi vào nhà đất của người bọn ông mà mẹ cô rất đỗi yêu thương. Căn nhà không hệt như hình dung của Dung Ân, mặc dù rằng quan sát ra được nhưng vết tích của vẻ sang chảnh sáng lạn, nhưng mèo bụi thời hạn đã phủ bọc một tầng, đặc trưng so sánh với rất nhiều tiện nghi hiện thời mà nói, ngoài ra còn dường như tang thương.

Người bọn ông vừa rồi đi ở phía trước, Dung Ân bước đi rất chậm, khi đi mang lại phòng khách, lần đầu tiên gặp mặt Lâm Thanh Nguyệt, ở kề bên bà, còn có Dung Tử Nham sẽ cúi đầu.

"Con là Dung Ân sao".

Theo tiếng nói nhìn lại, Dung Ân khám phá Dung lão gia, ông cũng không già nua giống như trong tưởng tượng của cô, một cây bố toong được va trổ kì công chống sát bên thành ghế sô pha, bên phía ngoài phủ một lớp màu nâu sáng bóng, hiển nhiên tinh tế vô cùng.

Dung Ân khẽ gặm môi, lẳng lặng chú ý thoảng qua, không có ý đáp lời.

"Ngồi đi"

Cô vừa ngồi xuống, tín đồ hầu liền bưng ra một bóc tách cà phê, Dung lão gia quan sát lại, "Đổi thành một bát nước ấm".

Mãi đến khi cốc nước được bưng ra, Dung Ân mới mở miệng, "Các người có chuyện gì đề xuất nói sao?"

Tuy rằng huyết hệ là thiết bị không thể bỏ bỏ, nhưng xúc cảm xa lạ, tương tự một đòn trí mạng.

Dung lão gia cố lấy cây ba toong, bàn tay siết lại, ngoài ra đang đắn đo, Dung Tử Nham trước sau ko nói thêm một câu, Lâm Thanh Nguyệt tuy rằng không nói năng lời nào, cơ mà sắc mặt về tối lại khó khăn coi, ẩn nhẫn chịu đựng đựng cực điểm.

"Dung Ân, suy đến cùng bé cũng là con cái của Dung gia, trước đó ta không lo ngại chu toàn được đến con, hiện tại, con không thể về lại bên ta sao".

Sự tình vẫn xảy ra từ thời điểm cách đây nhiều năm, Dung Ân bất ngờ sẽ nghe thấy lời đầu tiên như vậy, nỗi lòng cô phức tạp, trăm mọt ngổn ngang, nhất thời không hình dung được cảm xúc, gồm ý nghẹn đắng, nhưng cũng không mảy may chút nào hạnh phúc.

Lâm Thanh Nguyệt trừng đôi mắt ngồi ở kề bên Dung Tử Nham, trước sau không nói lời nào.

Dung Ân nuốt nước bọt, ôn tồn mở lời, "Vậy còn bà bầu của tôi, trường hợp đã chấp thuận tôi, tất cả nghĩa, cũng sẽ thừa nhận bà?"

Dung lão gia chưa nhanh chóng trả lời, dừng lại một hồi, có phần lúng túng, "Về phần mẹ con.....Ta sẽ đến con thường xuyên về thăm, chuyện đi lại, con không phải bận tâm lắng".

Ý tứ, ví dụ hơn khi nào hết.

"Không thể, trừ khi bà mẹ tôi được quay lại đây". Dung Ân trở đề xuất đặc biệt dứt khoát, chính cô gọi rõ, mặc dầu Dung lão gia bao gồm chấp thuận, cô với mẹ cũng biến thành không làm theo nguyện ý.

"Con đừng được đằng chân lạm đằng đầu, rất có thể thừa nhấn con, thật sự ta đang quá kiên trì rồi", Lâm Thanh Nguyệt điềm tĩnh ở bên cạnh cố núm kìm nén cơn giận dữ đang sắp đến bung tỏa.

"Dung Ân, người mẹ con....bất thừa cũng chỉ với chuyện danh phận nhưng thôi", Dung lão gia cố gắng chu toàn bằng phương pháp vòng quanh, "Hơn nữa, nửa đời sau của con, Dung gia sẽ chịu trách nhiệm".

"Mẹ tôi mong danh phận?", tầm mắt Dung Ân vẫn như cũ nhìn chăm chắm Dung Tử Nham sẽ bế tắc, "Cuộc sinh sống của chúng tôi, công ty chúng tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, tôi sẽ mau chóng kết hôn".

Nhớ tới nam giới Dạ Tước, thần nhan sắc cô không khỏi thả lỏng hơn, khóe mồm cũng để lộ một đường cong ôn nhu.

"Kỳ thực ngày từ bây giờ ta muốn chạm mặt con, chính yếu cũng là vì chuyện này", tay đề nghị Dung lão gia để lên trên ghế tràng kỷ, thần sắc dường như có phần cân nhắc, "Ta tất cả nguyện ý, mong con được gả trên danh nghĩa công ty họ Dung, mang đến lúc đó, ta sẽ chuẩn bị của hồi môn và thu xếp chu toàn đều thứ cho cả hai".

Dung Ân cau chặt ngươi tâm, cuối cùng cũng gọi được đo lường và thống kê của Dung lão gia, "Không được", cô cự tuyệt chắc chắn đóng cột, "Nơi này chưa hẳn nhà của tôi".

"Ân Ân...."

Truyền tới từ màng nhĩ một thanh âm yếu ớt ớt, do có không ít quan ngại, Dung Tử Nham trước sau vẫn cúi đầu, nhì tay nỗ lực lấy nhau, "Con vẫn nói đáp ứng".

"Đừng tưởng rằng chúng tôi nợ những người sản phẩm công nghệ gì, nếu không tồn tại cô, người sẽ cưới Tước đang là tôi", từ bỏ lối rẽ lên tầng hai, Dung yêu đi một đôi giầy cao gót, kênh kiệu cách xuống lầu, lòng mắt không chút mảy may thân thiết, nhuốm một tầng oán hận.

"Câm miệng!", Dung lão gia đập gậy cha toong nện xuống nền đất, "Chuyện sinh hoạt đây không tới lượt con!"

Ông đang dặn dò cô các lần không được phép xuống lầu, cũng bất ngờ cô sẽ không kiềm chế được mà hành động như cơ hội này.

"Ông nội, ông không bắt buộc như vậy, con sẽ không còn để cô ta dễ dàng cướp đoạt rất nhiều thứ, nếu bé và Tước có thể kết hôn, đã rất có thể giúp gia đình chúng ta vực dậy khỏi khó khăn", lời lẽ từ miệng của Dung Yêu, phần nhiều chỉ nhằm chỉ chích với chĩa mũi nhọn chọc phá sự tình.

Sắc phương diện Dung lão gia đã mất tốt, vài sợi tóc đã và đang ngả màu.

"Ba, nhỏ nghĩ Dung yêu lần này nói rất đúng, giả dụ như không có cô ta, nói không chừng Dung Yêu vẫn sớm...."

"Các tín đồ câm miệng cho tôi!", Dung lão gia không kìm chế được cao giọng, khóe mồm run lên nhằm lộ sự già cả, "Chí không nhiều đừng khiến cho tôi buộc phải mất mặt!".

Dung Yêu ko cam vai trung phong toan vặn vẹo lại, lời trong mồm vừa ước ao thốt ra, tuy vậy lại bị nghẹn giọng vì chưng thân hình ảnh xuất hiện tại ở cửa chính.

Người bầy ông này, cho dù đi cho tới đâu, cũng luôn tạo ra một áp lực đè nén vô hình, khiến người khác ước ao nhìn thẳng cũng trở ngại vô ngần.

Dung Ân nhìn ra bên ngoài cửa, nam giới Dạ tước khẩn trương đi vào, làn tóc nhuộm red color rượu, phô ra vẻ bất kham, viên kim cương trên lỗ tai phía trái của người bầy ông bên dưới ánh phương diện trời soi rọi, theo đụng tác của người bầy ông càng trở cần sáng ngời. Anh vận một cỗ thường phục của thương hiệu Armani, khuôn mặt tuấn tú che giấu vẻ nguy hiểm, body toàn thân đang cứng rắn của Dung Ân, bây giờ mới có thể thả lỏng hơn khôn cùng nhiều.

Nam Dạ Tước bước vào trong phòng, cũng không xin chào hỏi, trực tiếp ngồi xuống ở kề bên Dung Ân, "Em mong đi thì nói với anh biết một tiếng, anh rất có thể đưa em đi".

"Em ko sao", Dung Ân cụ lấy tay anh, mà lại lại phát hiện tại ngón tay thon dài của anh ấy đnag rét mướt toát, tất cả lẽ, suốt đường cho đây anh đã lo lắng không ít, "Không bao gồm lần sau nữa, em sẽ luôn đi thuộc anh".

Dung Yêu mỉm cười nửa miệng, nhị tay cố thành quyền, người bọn ông này, nên là của cô.

"Chúng ta về thôi", phái mạnh Dạ tước kéo tay Dung Ân, dịp này ánh mắt mới đánh về phía Dung lão gia, "Xin lỗi".

Ngoài sân bên Dung gia, anh cũng ko kiêng nể đỗ xe ngay ngơi nghỉ cổng, phái nam Dạ tước nheo hai con mắt hẹp dài, từ bên trên khuôn khía cạnh anh, Dung Ân chú ý ra sự trường đoản cú trách, hóng anh đỡ cô ngồi vào trong xe, sau khoản thời gian thắt dây an toàn, cô mới mở lời nói, "Tức giận sao?"

Người đàn ông ko trả lời, khởi cồn xe.

Dung Ân cười cợt yếu ớt, kiểm soát và điều chỉnh tư nạm ngồi, vừa nghiêm túc vừa trêu đùa nói, "Anh là ai chứ, Tước thiếu thốn cao cao trên thượng của thành phố Bạch Sa, mọi bạn đều nể sợ, còn biết từ giận chính bạn dạng thân mình sao?"

Nam Dạ tước đưa mắt nhìn Dung Ân, khóe miệng nhằm lộ một đường cong hòa hoãn.

"Mọi tín đồ đều sợ anh, tuy nhiên em chỉ ham mê ngược anh".

"Em biết anh lo lắng, không có việc gì, lẽ nào bầy họ có thể trói em lại?"

Từ sau thời điểm Dung Ân có thai, nam giới Dạ Tước tài xế luôn đặc trưng bình ổn, anh đỗ xe pháo lại sinh hoạt ven đường, ngón trỏ bỏ lên trên vô lăng gõ gõ vài ba cái, khuôn phương diện anh tuấn gửi biến, "Dung gia chỉ từ lại danh nghĩa, cơ hội đó hôn sự thuộc Lâm gia, cũng chỉ hòng cứu được bầy họ, Ân Ân, lẽ làm sao em vẫn muốn can hệ vào sao?".

Hóa ra, Dung Tử Nham quăng quật bỏ bà mẹ cô, nhằm phần đời còn lại cũng rất được sống sung túc.

"Được rồi, đừng xem xét nhiều nữa", thấy cô không nói lời nào, nam Dạ tước đoạt vươn tay vun tóc cô, "Người như vậy, em không đáng đề xuất bận tâm".

Dung Ân mỉm cười thành tiếng, "Đúng, không xứng đáng bận tâm".

Gió đuối thôi hiu hiu, sắc đẹp thu bao phủ Ngự Cảnh Uyển đẹp mắt khôn tả, cây bạch trái cao ngất oai nghiêm đứng trước gió, lá cây rơi rụng rải thành một tầng, rồi lại một tầng ông chồng lên nhau, tương hợp với không gian chiều tà, giống như tiên cảnh.

Dung Ân mừng thầm ngồi vào vườn nạp năng lượng cơm tối, sau khi dùng cơm, nam giới Dạ Tước dọn dẹp và sắp xếp để Dung Ân được nghỉ ngơi.

Trên xích đu, thưa thớt điểm vài cái lá rụng điểm xuyết, phái nam Dạ tước đỡ cô ngồi xuống, "Không sợ lạnh sao".

Anh ngồi trên xích đu, còn Dung Ân ngồi bên trên đùi mình, "Ấm áp mà".

Cô cố gắng điều chỉnh bốn thế ngồi cho đủ vặn, Dung Ân hôm nay giống như 1 chú chuột túi, đứa con trong khi cảm cảm nhận sự an bình, sau khoản thời gian đạp đạp, cũng ban đầu ngoan ngoan im tĩnh, "Dạ, anh thích con trai hay con gái?"

"Con gái", quai hàm phái nam Dạ tước đoạt chà gần kề lên cổ Dung Ân, "Chẳng phải, con gái là người yêu kiếp trước của cha hay sao".

"Không buộc phải chứ!" hai mồi nhử vai sẽ thả lỏng của Dung kiên nghị, "Tước, em vẫn muốn có bé gái".

Hai tay nam Dạ tước khóa trụ thắt sống lưng cô, anh nghiêng người, nghe hoàn thành lời của cô, giễu cợt nói, "Lúc Dạ dịp Tước, em call ai đấy, tất cả phải em còn giấu anh người lũ ông hoang ngớ ngẩn nào nữa cần không?".

"Đúng", Dung Ân luân chuyển người, một ngón tay khẽ chọc vào trán anh, "Người bọn ông hoang đần độn của em! Em thích call anh như vậy".

"Chịu em rồi....", người bầy ông kề gần kề cô, há miệng to vờ gặm lấy mồi nhử vai cô, đụng tác đầy sủng nịnh cùng chiều chuộng, "Tùy theo em, miễn em vui là xuất sắc rồi".

Màn đêm, dần xâm chiếm bầu trời.

Dung Ân cảm thấy rệu rạo, một ngày dài nay cô đã vận chuyển quá sức, khuôn phương diện anh tuấn của người bầy ông tựa bên trên vai cô, mặc dù rằng như vậy, mà lại tay người bầy ông vẫn kiềm chặt mang cô, trong khi chỉ cần buông lỏng, cô sẽ ngay lập tức ngã xuống.

Dung Ân yên tâm tựa vào tín đồ anh, hai mắt dần khép lại, cảm giác buồn ngủ dần dần tỏa lấp, cô mù mờ trông thấy phái mạnh Dạ tước đoạt đứng tại một nơi hệt như bến tàu. Âu phục màu trắng trông rất nổi bật giữa màn đêm black xơ xác tiêu điều, cô nhìn thấy từ xa, một mũi súng khoanh vùng chính xác tim người lũ ông, thời điểm này, một hồi chuông điện thoại rền rĩ vang lên, từng đợt, mỗi một khi một chói tai nhức óc, phá vỡ vạc màn tối thanh tịch, phái nam Dạ Tước nhận máy....

Sắc khía cạnh anh đang bình thản, vào chốc lát đột nhiên trở đề xuất bi thương, tất cả tựa như đang đục khoét trái tim Dung Ân, cùng lúc đó, người bầy ông bị trúng đạn, trước mặt giường vánh, trong chớp mắt ngã xuống nước.

Lạnh, siêu lạnh.

Lạnh đến thấu cả tim can.

"Không....", Dung Ân vì hoảng loạn thét lên thành tiếng sợ hãi, cô chỉ thấy có tín đồ vỗ vỗ khuôn khía cạnh mình, khi mở mắt, nam giới Dạ tước đang cẩn trọng nhìn cô, "Ân Ân, sao vậy, em gặp mặt ác mộng".

Thì ra chỉ là một trong giấc mơ....

Chỉ là giấc mơ, thừa sức chân thật.

Trời chuyển lạnh, thảo nào trong giấc mộng cô lại giá buốt toát cho vậy.

Bụng dưới co thắt, cô chỉ cảm thấy body lạnh cóng, một nỗi không an tâm không nói thành lời quẫy lên trẻ trung và tràn trề sức khỏe như thủy triều dâng.

Thời gian ngấm thoắt trôi đi, ngày thành hôn ở đầu cuối cũng vẫn đến.

Đến ngày này, Dung Ân đã có thai được tám tháng.

"Ân Ân, Ân Ân, đẹp nhất không?" Lý diệt mặc xiêm y phù dâu quả nhiên cực kỳ lộng lẫy, khuôn phương diện hình quả hãng apple càng tôn vinh vẻ dễ thương, Dung Ân ngồi trước bàn trang điểm, chuyên gia do nam giới Dạ tước thu xếp chuẩn bị đồ thiếu phụ trang, cảnh giác đeo lên đến cô.

Đá kim cương lấp lánh sang trọng, người trù trừ cũng đều phân biệt là đồ vật cao cấp.

"Cô dâu quả tình may mắn, kim cưng cửng mấy ngàn vạn, tước đoạt thiếu trái nhiên rất rộng rãi".

"Chẳng trách, tín đồ giàu chẳng sao hiểu được nỗi khổ của kẻ nghèo", Lý diệt khom lưng ngắm nghía kĩ càng sợi dây chuyền của Dung Ân, "Mình tìm kiếm được một người bọn ông bởi vậy thì tốt rồi".

Xem thêm: Xem Phim Lọ Lem Và 4 Chàng Hiệp Sĩ Tập 16 Vietsub + Thuyết Minh

"Cậu này...", Dung Ân mỉm cười cô, cảm thấy có chút ngột ngạt, "Hủy, cậu mở cửa sổ góp mình với".

Phòng trang điểm cô dâu được sắp xếp trên tầng mười, Dung Ân mặc lễ phục đi đến bên cửa sổ, bên phía ngoài gió đã lất phất từng hồi, mỗi dịp cuốn đi đầy đủ phiền muộn sẽ đeo dính cô.

Phía dưới, tiệc cưới quanh đó trời vẫn được bài trí kết thúc xuôi, với mọi khuôn viên đều được trang hoàng vì những đóa hồng tỏa nắng khắp bốn phía, giữa không trung treo đều chùm bóng sặc sỡ, một một quả các được dán chữ hỉ, như lời nam giới Dạ Tước vẫn nói, hôm nay là ngày của nhì người.

Dung Ân nhờ vào bệ cửa ngõ sổ, ánh dương còn rơi rớt lại chiếu rọi, cô nheo đôi mắt lại, cũng một địa điểm cao như vậy, cô ngoài ra trông thấy Tư cần mặc một bộ đồ quần áo lụa trắng, nhì chân quấn lấy lan can, nhị đùi run rẩy, đôi mắt lạc lối.

Được khoác áo cưới, là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của bất kì một người thanh nữ nào, phải đau khổ đến nhường nhịn nào, mới có thể khiến cô ấy hạ quyết tâm, nhảy đầm xuống như vậy?

"Ân Ân....", Lý bỏ khẽ call một tiếng, kéo trung tâm tưởng đang nhận ra của cô trở lại.

"Đây là rubi cưới của công ty cậu gửi tới, nhân viên giao hàng nói có để lại thiệp phía bên trong nữa", Lý Hủy đem lại trước phương diện Dung Ân một hộp tiến thưởng được gói gém đẹp mắt mắt, cô dìm lấy, xúc cảm cũng không thật nặng, sau khoản thời gian tháo dây nơ, một tay lộ diện nắp vỏ hộp quà.

"Á...."

"Sao vậy?"

Buông tay, hộp quà rơi xuống mặt đất. Một tay Dung Ân đè lên trên bụng, thần sắc khổ cực hoảng sợ, cô lùi về sau, cho tới khi tựa sát vào vách tường.

Vật nào đấy từ bên trong hộp lăn ra, là một trong con búp bê đã biết thành cắt không còn chân tay. Trên còn dơ dáy dớp chất gì đấy màu đỏ tươi, tất thảy mọi người đều như bị hù dọa, Lý Hủy tấn công bạo lại gần, sau khi nhìn kỹ lập tức cao giọng, "Người nào đùa trò lạ lùng vậy", cô tất tả lại gần, nhì tay đỡ mang Dung Ân, "Đừng sợ, chỉ cần sốt cà chua thôi".

Dung Ân bị dọa cho tới nỗi toàn thân đổ các giọt mồ hôi lạnh, tay phải cố gắng tóm đem cổ tay Lý Hủy, "Mau vứt nó đi, anh ấy sắp tới lên rồi".

Khi nam giới Dạ tước tiến vào, Dung Ân đã ngồi trước bàn trang điểm, thần sắc đẹp cô nhợt nhạt, để bít giấu, nhân viên cấp dưới đã thoa thêm phấn hồng.

Phản xuyên qua gương, cô nhìn thấy người lũ ông cách đến mọi khi một ngay gần hơn, thân thể cao lớn, mái tóc red color rượu không còn chải sáp, nhưng ở anh vẫn toát lên khí hóa học hơn người, nam Dạ Tước tiếp cận sau sống lưng Dung Ân, nhì tay ân cần để trên vai cô. Người bầy ông để ý nhìn hình hình ảnh cô vào gương, anh khom lưng ghé ngay cạnh vào tai cô thủ thỉ, "Chuẩn bị ngừng rồi chứ?".

Dung Ân mỉm cười cợt dịu dàng, gật đầu, nhưng trong lòng nỗi hại vẫn sẽ rợn ngợp. Hai tay nạm chặt lấy vạt váy, nỗ lực che đậy cảm giác thật.

Nam Dạ tước kế ở bên cạnh Dung Ân, hoàn toàn có thể ngửi được hương thơm nước hoa thoang thoảng, "Vợ tôi vô cùng đẹp yêu cầu không?".

Lý bỏ còn sẽ mải mê suy ngẫm về chuyện vừa rồi, đùng một phát bị người bầy ông hỏi, cô trường đoản cú trấn tĩnh phiên bản thân, vờ vịt bình thản, "À.....đương nhiên là đẹp mắt rồi".

Ánh mắt sắc bén của phái nam Dạ Tước quan sát ra được sự bất thường, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có câu hỏi gì", Dung Ân trôi chảy, "Bắt đầu rồi, không đi mau sẽ không kịp mất".

Người đàn ông, luôn luôn luôn coi cô làm cho trung tâm, Dung Ân gấp rút chuyển trung tâm câu truyện, "Ngốc, còn gì cần khẩn trương, vấn đề nên làm đã và đang làm cả, bé còn chưa sinh, họ cũng cần luyện tập".

"Phụt....", người bên cạnh không nhịn được cười cợt thành tiếng.

Dung Ân đánh vào mu bàn tay anh, phái mạnh Dạ tước đoạt bị đau, chớp nhoáng rút tay về.

"Chẳng đề xuất thật sao".

"Da khía cạnh anh quả thật dày quá tuyệt vời rồi đấy".

"Chẳng bắt buộc em vẫn biết anh khía cạnh dày sao".

Sự lo ngại choán ngợp cô dần vơi bớt, cô mỉm mỉm cười nói, "Đúng, ngay từ đầu em đã biết anh hư hỏng".

"Tước thiếu, cô dâu đề nghị trang điểm lại, còn nếu như không nhanh sẽ không kịp giờ đồng hồ lành".

"Được", phái nam Dạ tước đoạt đáp lời, khom lưng xuống trước khía cạnh Dung Ân, "Anh sống dưới ngóng em".

"Vâng".

Ngay kề bên phòng trang điểm là phòng chờ, có người mẹ Dung và một vài người hàng xóm, lúc Nam Dạ Tước đi vào thang máy, tay trái anh đút vào trong túi quần, mang ra một loại hộp nhung.

Đây là nhẫn cưới anh chuẩn bị cho Dung Ân, phương diện nhẫn có thiết kế vô thuộc tinh xảo, để riêng để xây dựng cho cô với cái thương hiệu "Lục Châu".

Dung Ân ngồi trong phòng trang điểm, phía bên ngoài truyền mang đến tiếng gõ cửa, ngay lập tức sau đó, cửa tụ cồn mở ra, một người bọn ông tay cố thẻ lưu giữ hành nội cỗ đi đến, "Phu nhân, đã đi vào giờ".

Dung Ân vẫn chưa quen với cách xưng hô này, sự vẹn tuyền của nam giới Dạ Tước quả thật không tồn tại điểm nào xứng đáng chê, hệ thống an toàn vô thuộc gắt gao.

Lý diệt nâng đuôi váy của cô, "Ân Ân, đi thôi".

Dung Ân đứng dậy, một vệ sĩ cường tráng đi đến, khi đến gần cô, cánh tay anh ta gập lại, vào nháy mắt đúc kết một con dao từ vào tay áo, kề giáp cổ Dung Ân. Hành động bất ngờ khiến tất thảy phần đông kinh hoàng.

"Ngươi....Ngươi là ai", nhị tay Lý hủy vẫn như trước gia hạn động tác.

"Theo ta", Người bầy ông tóm rước Dung Ân, kéo cô ra bên ngoài cửa.

Hai tay Dung Ân bảo vệ đứa trẻ, bả vai đã bị người đàn ông khống chế, vừa ra cho cửa, đã bị giật bạo dạn đi, cô không kịp phản nghịch ứng, toàn bộ cơ thể ngã xuống, may sao địch thủ không đẩy thừa mạnh, cô vẫn kịp dính tay vào vách tường.

Cậy gắng như vậy, khiến cho người khác không kị khỏi cảm hứng bị hễ phản ứng.

Dung Ân tựa lưng lên vách tường thở dốc, Lý bỏ là tín đồ phản ứng đầu tiên, chạy đến ở bên cạnh cô, Dung Ân ngẩng đầu, chỉ thấy Duật Tôn vận trên fan một dòng áo sơ mi color nâu kim cương nhạt, chân đi một đôi giầy dáng quân đội hình dáng cách, anh chế trụ cổ tay người bầy ông nọ, ngoắc chân lại, dồn mức độ bẻ gẫy cánh tay hắn ta.

Phía xa, một vài tên chạy cho đang sẵn sàng tiếp viện, cơ mà còn chưa lại gần, đã bị người của Duật Tôn thu xếp từ trước chặn lại.

Người bầy ông dỡ cúc măng sét áo, dáng bộ không chịu chết thật phục, Dung Ân để ý đến bàn tay vẫn dùng rất là của anh, ngoài ra đã cương cứng quyết liền kề sinh.

Người đàn ông bổ quị xuống đất kêu rên không ngừng, Duật Tôn đem chân đá vào hắn ta, Dung Ân thậm chí còn nghe được tiếng xương sườn bị gãy. Cô lấy tay bít miệng, không đủ can đảm hét lên, cũng không dám đụng mang lại người đàn ông.

Thủ đoạn thừa tàn ác, cô vốn dĩ cũng ko có tuyệt vời tốt cùng với Duật Tôn.

Nam Dạ Tước mặc dù rằng cường hãn, nhưng hoàn toàn không tương tự với Duật Tôn.

Người bầy ông xốc tay áo, một mặt hàng bạch kim điểm xuyết vun lại, "Lôi đi", thần dung nhan Duật Tôn âm lãnh, khóe môi mỏng dính nhếch lên, "Đi thôi, ở dưới còn có người đợi cô".

Lý hủy đỡ đem Dung Ân, ánh mắt vẫn ko dời ngoài khuôn mặt của người lũ ông, anh ta thiệt sự quá rất đẹp trai.

Duật Tôn cù lưng, cách đi nhàn hạ đến bệ cửa sổ, lấy điện thoại ra thủ thỉ gì đó, ánh dương vụn nhạt rơi xuống, khóa lên mái tóc người lũ ông một màu quà kim phủ lánh, bóng sống lưng anh đĩnh đạc, khuôn mặt hay dáng tín đồ cũng phần lớn hoàn mỹ như tượng thần Hy Lạp.

Dung Ân cùng Lý diệt đi thang máy chuyên dụng xuống dưới lầu, music của buổi lễ tấu lên du dươg, là trung tâm chú ý của đa số người, cô gồm phần không quen, khách hàng khứa vẫn ngồi vào bàn đông đủ, Diệp Tử cùng Lý diệt mặc bộ đồ phù dâu đứng dưới đài, vỗ tay vui mừng.

Dung Ân tuy rằng đang mang thai ở tháng sản phẩm tám, nhưng điều đó không khiến cho cô trở cần kém sắc.

Nam Dạ tước bị thu hút do khí chất đặc biệt quan trọng của cô, dường như cả đời này không thể thoát khỏi.

Ngày hôm nay, anh đã đợi từ cực kỳ lâu, anh thiệt sự tưởng như nước non những đã cạn kiệt.

Tuy rằng niềm hạnh phúc là vậy, mà lại Nam Dạ Tước không thể lơ là mà mất cảnh giác, ngày bây giờ xem chừng sẽ không còn thể suôn sẻ, không chỉ có thế theo như thông tin của A Nguyên, mọi kẻ đã tấn công anh ngơi nghỉ bến tàu lần trước vẫn đang nuôi ý định chuyển anh vào vị trí chết, nên có thể hành động bất kể lúc nào.

Dung Ân đi mang lại khán đài, nam Dạ tước đoạt vươn tay phải, chăm lo kéo cô về phía mình.

Hai fan cám ơn quan liêu khách, bạn dẫn chương trình là 1 trong những nhân vật có tiếng trong giới giải trí, cách giap thiệp cực kì linh hoạt cùng khéo léo, khách ngồi ở sản phẩm ghế đầu, có người mẹ Dung cùng vài fan hàng xóm, thần thái an tâm cùng hạnh phúc.

Nam Dạ Tước chuyển míc hướng đến phía Dung Ân, anh êm ả dịu dàng cất tiếng nói, "Dung Ân, em đồng ý lấy anh không?".

Lời này vốn là do người sở hữu trì sự kiện nói, Dung Ân mỉm cười yếu ớt, không hóng cô trả lời, nam Dạ tước lại hỏi một đợt nữa, "Em còn nhớ thứ nhất tiên họ gặp nhau, lần đầu tiên anh hôn em, lần trước tiên anh nói, anh yêu em không?".

Cô có tác dụng sao hoàn toàn có thể quên, cả đời này cũng ko thể.

"Anh còn nhớ rất rõ trước kia đã từng nói, Ân Ân, trái tim của anh, ghẻ lạnh như sắt đá", phái mạnh Dạ tước đoạt khóa trụ tay cô, ánh nhìn nhu hòa, hoàn toàn nhìn không ra sự độc đoán của tước thiếu thường xuyên ngày, "Ngày hôm nay, nó đã có sưởi ấm, anh cảm giác được sự ấm áp, chưa từng nghĩ anh đang lập gia đình, sẽ bị một người đàn bà ràng buộc, gắng nhưng, anh cam trung tâm tình nguyện, khôn cùng cam chổ chính giữa tình nguyện".

Đúng vậy, anh trước đó chưa từng nghĩ tới sẽ sở hữu được ngày kết hôn.

Vì núm sự cố gắng nỗ lực của phái nam Dạ Tước, so với người bình thường, hoàn toàn hơn gấp bội lần.

"Ân Ân, em xuất hiện trái tim, sử dụng nửa đời sau của em bên cạnh anh, anh nói rồi, anh sẽ mang lại em hầu như điều tuyệt đối nhất, sẽ đến em đông đảo thứ em muốn muốn, anh không hề hứa hẹn suông cùng với em, nếu anh không làm được, em rất có thể sắt đá như lúc trước đây, nghiêm vạc anh...."

"Nhưng hẳn em biết hết sức rõ, anh sẽ không còn cho em tất cả cơ hội...."

Lý diệt đứng dưới đài, sờ lên mặt, nước đôi mắt đã bao phủ đầy rét lẽo, cho dù có phần độc đoán, tuy nhiên cô buộc lòng buộc phải thừa nhận, lời anh nói ra cực kì cảm động.

Nam Dạ Tước với Dung Ân đứng đối lập nhau, nét phương diện cô rạng rỡ, tuy rằng vẫn trang điểm, nhưng không còn quá cứng nhắc, Dung Ân chỉ cảm giác cổ họng nghẹn đắng, cô hướng tới phía míc, ngữ điệu khàn khàn, chứa tiếng đáp, "Nam Dạ Tước, em đồng ý, em gật đầu đồng ý lấy anh".

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.

Mẹ Dung lau nước mắt, những người dân hàng xóm lân cận vành mắt đã và đang ửng đỏ.

Người chủ trì ra hiệu hai người trao nhẫn cưới, lơ lửng giữa không trung, phần đông chùm bóng cũng được thả ra, tung bay trên bầu trời xanh thẳm.

Nam Dạ Tước mang ra chiếc "Lục Châu", đủng đỉnh rợm treo vào ngón tay Dung Ân.

"Bụp...."

Đột nhiên từ đầu vang báo cáo nổ khiến cho tất thảy hoảng hốt.

Bóng phân vân vì lý gì đồng loạt nổ tung, phái nam Dạ Tước nhận biết tín hiệu của sự nguy hiểm, cơ hội này, anh chắc hẳn rằng đã bị đưa vào thời gian ngắm súng. Tiếng nổ lớn vừa rồi, chỉ hòng che giấu giờ đồng hồ súng sắp đến nổ ra.

Anh vội vàng bao phủ lấy bả vai Dung Ân, đẩy cô ra phía sau, hai tay đảm bảo an toàn bụng của cô, sau đó, là tiếng phun súng, viên đạn bay đến, va va xuống thành khán đài, rồi đâm vào đất.

Hai tay phái mạnh Dạ Tước kiểm tra trên tín đồ Dung Ân, "Ân Ân, em sao không?"

"Không".

Báp báp báp....

Một hồi súng tiếp tục dữ dội vang lên.

Nam Dạ Tước ôm siết lấy Dung Ân xoay vòng né đạn, đám đông bên dưới đang kinh hãi chạy toán loạn, ở phòng khách, một fan khác giương súng nhắm bắn, anh trước sau vẫn đứng bảo hộ cho cô, Dung Ân phân biệt thế, hai tay nắm giữ thắt sống lưng Nam Dạ Tước, gắng sức trở mình.

Hai bên đấu súng dữ dội, sau một hồi, giờ đồng hồ súng bắt đầu thưa thớt hơn, A Nguyên với theo người hấp tấp chạy đến, "Đại ca".

Nam Dạ tước hô hấp cấp gáp, tay cần xoa dịu đầu Dung Ân, "Ân Ân, không sao rồi".

Nhưng cô chỉ khẽ rên rỉ, đầu chôn trước vùng ngực anh, không hề ngẩng dậy.

A Nguyên cảm thấy bao gồm điểm bất thường, sau đó kinh hãi khi phát hiện, tay phải Nam Dạ tước đoạt đang bao phủ lấy lưng Dung Ân ướt sũng một mảng lớn, lại gần new nhìn ra, là máu.

"Ân Ân...."

Hai đôi mắt cô nhắm nghiền, sắc đẹp mặt tái nhợt, gần như là cắt không thể giọt máu.

Trong phòng cấp cho cứu, cánh cửa ra vào khép chặt. Đèn bảo hiệu đỏ màu nhàn rỗi nhạt như đang đưa ra quyết định sinh mệnh tín đồ bên trong, tưởng như bất cứ lúc làm sao cũng rất có thể lụi tắt.

Nam Dạ tước mặc âu phục bê bệt máu, nóng vội đi tải lại quanh đó hành lang, cửa bây giờ mở ra, một bs tay đeo stress đi ra ngoài, "Muốn giữ chị em hay đứa bé".

"Có ý gì?"

Thấy anh dung nhan mặt hung tợn, bs líu lưỡi, "Viên đạn......có thể đang mắc vào cột sống, không chỉ có vậy đứa trẻ tất cả dấu hiệu....".

Toàn thân phái mạnh Dạ tước đoạt túa mồ hôi lạnh, y hệt như đang dìm trong biển lớn nước, "Hai người đều đề nghị giữ".

"Rất khó, bởi vậy vô cùng nguy hiểm".

"Mẹ kiếp, nguy khốn cái bị tiêu diệt tiệt gì!", một tay nam Dạ tước đoạt túm mang cổ áo bs nọ, chuyển ông ta dí sát mặt mình, "Nếu như có mệnh hệ gì, tôi sẽ vứt da ông!".