Từ bỏ để làm lại từ đầu

“Vẫn còn trẻ, còn nhiều thời gian” chính là câu nói tai hại nhất có thể giết chết cả thanh xuân kiêu hãnh của nhiều người.

Bạn đang xem: Từ bỏ để làm lại từ đầu

Có những thứ bạn đã trải qua rồi thì sẽ không thể lấy lại được, cho dù bạn khao khát, bạn thèm muốn, bạn ước mong thì thời gian trôi qua vẫn sẽ không quay về. Khi bạn lãng phí tuổi thanh xuân thì chính bạn sẽ hối hận và thời gian cũng sẽ không vì bạn, không vì bất kỳ điều gì mà quay trở lại.

Trong khi bạn còn trẻ, bạn thấy mọi thứ xung quanh luôn tươi đẹp, thấy cuộc sống bình yên. Thế nhưng khi giông bão đến rất gần, bạn mới nhận ra chính bản thân mình đã muộn.

Thời gian giống như một sát thủ vô hình, sẽ không đợi bạn trưởng thành rồi mới giết bạn. Khi còn trẻ bạn không cố gắng tạo dựng lên con đường riêng, thì khi bạn già đi bạn chỉ có đúng một con đường đi và không chỉ không có quyền lựa chọn, bạn còn có thể chật vật với chính con đường đi đó.

Nếu 27 tuổi bạn có tất cả, 29 tuổi mất tất cả, và 30 tuổi làm lại từ đầu, thì bạn sẽ thế nào? Bạn lại than trời, trách phận, hay bạn nỗ lực phấn đấu. Nếu chính miệng bạn nói bạn sẽ cố gắng hơn, cố gắng thay đổi, cố gắng rút kinh nghiệm thì có chắc chắn là bạn sẽ hành động ngay lập tức hay không?

Hay chính miệng nói qua loa rồi cuối cùng lại là con zero (số 0) tròn trĩnh, và cuối cùng lại trách số phận không cho bản thân cố gắng, trách thời gian không có để kịp thay đổi. Rồi cuối cùng bạn là con mèo hay là con hổ trong cái xã hội này.

Xem thêm: Timothy Olyphant Phim Và Chương Trình Truyền Hình, Chuyện Ở Santa Clarita

Thanh xuân của bạn, thanh xuân của tôi, và thanh xuân của mọi người. Cho dù có thất bại, cho dù có vấp ngã, đến tận khi bạn không thể đi lại. Lúc này bạn có muốn bỏ hết tất cả mặc theo số phận hay lại băng bó vết thương và tiếp tục tiến về phía trước.

Thành công của các bạn nằm ở quá trình chứ không nằm ở điểm đến. Cho dù bạn không đến được vạch đích, thì ít ra bạn cũng đã đi xa hơn vạch xuất phát. Muốn leo lên ngọn núi thì bạn phải leo núi, còn nếu bạn không dám bước lên thì bạn mãi mãi sẽ ở chân núi. Tương lai, sự nghiệp, vận mệnh là do chính bạn nắm giữ chứ đừng nghĩ là sẽ do ông trời nắm hộ bạn. Bạn thích mua sắm đồ không nhìn giá cả hay bạn muốn đắn đo, suy nghĩ để mua một món đồ, tất cả là do chính bạn chọn lựa.

Thời gian, thanh xuân, tuổi trẻ cho bạn tất cả, và cũng lấy đi tất cả của chính bạn. Nếu bạn không biết nắm bắt, nếu bạn không biết chiến đấu cho chính bản thân, thì làm sao bạn có thể nghĩ đến người khác. Bạn muốn yêu nhưng bạn lại lo sợ không lo cho người ta được, trên đời này đâu ai muốn lấy một người suốt ngày than vãn, thiếu ý chí hay thậm chí phụ thuộc quá nhiều vào số phận do ông trời định đoạt.

Khi bạn ở độ tuổi đôi mươi, hãy cứ mơ mộng, hãy cứ ước mơ, hãy cứ tung bay. Sau đó ra trường và đi làm, bạn bị chính các ước mơ đó, vả vào mặt thật đau, nhưng đừng sợ hãi, vì nếu không có như vậy, thì mãi đến độ tuổi trung niên bạn vẫn mãi mơ tưởng chìm sâu vào giấc mộng nơi bạn là nhân vật chính.

Bạn cứ thử tin tôi một lần, nếu bạn mãi đi đường thẳng thì cho dù bạn thấy được cầu vòng đi nữa thì biết đâu khi bạn đi đường vòng, bạn lại thấy được cả khung cảnh đẹp hơn cả cầu vòng mà cả đời này bạn chỉ thấy được một lần. Thanh xuân thật đẹp đúng không nào?