NHÀ LÀ NƠI BÌNH YÊN NHẤT

Ai đó đã nói:" lúc mỗi họ có ý định cách ra cố gắng giới phía bên ngoài chắc chắn sẽ có khá nhiều con đường để lựa chọn. Nhưng khi vẫn mệt mỏi, mất phương hướng bởi những lo toan trên tuyến đường đời thì lại chỉ tất cả một tuyến đường để con quay đầu, chính là đường về nhà...

Bạn đang xem: Nhà là nơi bình yên nhất


*

Nhà, là nơi không có sự tất bật chỉ bao gồm sự thư thả bình im là bên trên hết, ở vị trí đó lòng ta không vướng bận, tâm ta thanh tĩnh không tồn tại hàng nhiều năm xe cộ nối dài, không có sự giám sát và đo lường so đo thiệt hơn giữa tín đồ với người.

 

Cuộc sống xô bồ cùng với những vòng quay hối hả, ai ai cũng bận rộn lo cho phiên bản thân bản thân bởi ai ai cũng lo sợ giả dụ mình lờ lững hơn tín đồ khác, bản thân mình sẽ bị bỏ lại phía sau. Tôi cũng tương tự thế, cùng với bao nhiêu tín đồ đang đồ dùng lộn với cuộc sống thường ngày hàng ngày, chịu biết bao áp lực từ nhiều phía, nhiều khi mệt mỏi chỉ ý muốn buông xuôi toàn bộ để quay trở lại nhà.

 

*

 

Trở về nhà, mảnh đất nơi tôi được hình thành và nuôi lớn, trở về quê hương để được bắt gặp dáng chị em và nhẵn cha, về nhà để được ngồi bên mâm cơm trắng dù chỉ là gần như món ăn dễ dàng và đơn giản nhưng đó là dở cơm đầy ắp giờ cười, đầy ắp tình thân thương.

Chúng ta luôn có một nơi để trở về sẽ là nhà. Đó là nơi chúng ta dừng chân trước khi bắt đầu lại một đoạn đường mới, ở nơi đó không tồn tại nỗi âu lo của những việc rất cần phải hoàn thành, ở khu vực đó không có nỗi sợ hãi bị tín đồ khác nói lời nặng nề nhẹ, ở khu vực đó ta không hẳn một mình nhảy khóc lúc chịu nóng ức, ở vị trí đó ta không còn một mình sau một ngày dài bận rộn.

 

Nhà, là nơi tất cả tình ngọt ngào vô bến bờ của cha của mẹ, chính là động lực khỏe khoắn giúp bọn họ lại vững cách trên tuyến phố mà họ lại bước đi. Về lại quê hương để lòng ta lại thấy an yên, tra cứu lại bản thân bản thân sau bao biến chuyển cố khi cuộc sống đời thường nơi tp ồn ào với hoa lệ với những quá trình đầy rẫy áp lực nhiều lúc khiến họ chai sạn, khiến họ mất đi niềm tim vốn có.

 

Ai cũng từng gồm một lần trở về quê đơn vị với trung khu trạng hào khởi và muốn chờ. Đó là khi ta được tạm thời gác lại mọi căng thẳng để về với cha mẹ về với bữa ăn nhà ấm cúng.

 

Trở về nhà. Ta cũng sẽ gặp gỡ lại những người dân bạn thời thơ ấu, thêm bó với ta trong cả một quãng thời hạn tươi đẹp không lo ngại âu, toan tính. Tất cả thể bây chừ họ đang có cuộc sống thường ngày của riêng họ, ta cũng đều có cuộc sống của riêng ta, chạm chán lại nhau chỉ có thể mỉm cười một cái, kính chào nhau một câu rồi lại vội vàng vã mà cách tiếp trên chặng đường mưu sinh. Tuy thế ít nhất cũng có thể có những năm mon như thế, ta với họ đã bên nhau nô nghịch cùng cười thuộc hát, cùng chạy cùng vui tới mức mà chỉ việc thấy chúng ta là ta thấy cả ngàn tiếng mỉm cười trong veo của những đứa trẻ ngày làm sao vọng lại.

 

Đã từng có những lúc con hy vọng đi thật xa, xa dòng nơi rất gần gũi này, xa ba bà bầu và cả những người dân thân thuộc ấy.... Thời điểm còn là 1 cô bé nhỏ con. Có lẽ là bởi cái tôi của con quá rộng nên những lần bị ba bà bầu đánh đòn, mang nhiên bé cho mình cái quyền được hờn dỗi rồi loại bỏ đi đến một địa điểm thật xa chẳng ai biết nhỏ là ai, mẫu quyền quăng quật nhà đi đó mà. Chắn chắn đứa nhỏ nhắn nào cũng tối thiểu một lần từng nghĩ về như vậy, thật và đúng là trẻ con!

 

*

 

Giờ đây bé đã là một cô gái ba mươi, đi cũng đủ xa, đủ lâu để hiểu nhà là chỗ để sau đây những căng thẳng mệt mỏi với bề bộn lo toan cuộc sống đời thường và sóng gió của cuộc đời. Xa quê mười năm nhằm theo đuổi dòng ước mơ của mình, nhiều lúc thật mệt mỏi, thỉnh thoảng về mang đến phòng chỉ mong mỏi nằm đồ dùng ra sàn.

Xem thêm: Hướng Dẫn Vệ Sinh Bàn Phím Laptop Sạch, Chuẩn Và An Toàn Nhất

 

Có các ngày bé chỉ ước ao gục bửa vì những khó khăn và sóng gió cuộc đời, tự dưng thấynhớ nhà mang lại chảy nước mắt, chỉ mong muốn bắt tức thì chuyến xe tối về công ty tìm chút yên bình.

 

Con thấy bản thân vẫn trẻ con như ngày nào, vẫn có thời điểm giận dỗi khi bất đồng ý kiến mỗi lần tranh cãi nhưng loại ý nghĩ về xách túi ba lô lên vai với đi không thể hiện hữu nữa. Tất cả mấy nơi được như trong nhà cơ chứ, cho dù tiện nghi đến mấy, phong cách đến mức làm sao thì cũng không đưa về cái cảm giác an toàn như cái "ổ chuột" của con ở nhà. 

những lần về đơn vị nghỉ vài hôm nhưng bà bầu cứ càu nhàu, sao không dọn chống đi con? Trời dùng với ở toàn tóc tai ko kia kìa? nhỏ với chả cái, dọn cái phòng tắm ngay!....Có ti tỉ vụ việc để bà mẹ càm ràm về con, nhưng đi xa rồi con bắt đầu biết, không nghe tiếng mẹ càm ràm thiệt buồn.

 

Rồi từng chiều mùa đông giá rét con lưu giữ cái cảm giác se fe lạnh ở nhà, phóng xe xuống phố ngồi nhâm nhi caffe hoặc nạp năng lượng nào ốc, như thế nào sôi chiên, chân gà nướng, trà trôi... Với hàng tỉ thiết bị mà ra đi rồi các lần con nhớ mang lại là thèm tung nước miếng! Nhưng toàn bộ cũng không bởi món bánh cuốn với sôi vò của mẹ. Tiếng ngồi viết thấy thèm dùng với nhớ mẫu mùi khói hăng nồng các lần mẹ nhóm phòng bếp làm bánh khinh thường khủng. 

 

Nhà là cố gắng đấy chả đề nghị cao sang, bi tráng thì chạy ra vườn rau củ hì hục cuốc cuốc, xới xới rồi nhổ mớ rau vào nấu, con gà thì vào chuồng bắt mà lại thịt thôi...mọi sản phẩm công nghệ sạch, an ninh tuyệt đối luôn. 

 

Về nhà là hầu hết phiền toái của thế giới bên phía ngoài bị bỏ lại vùng phía đằng sau cánh cổng nhà, là ngày mai luôn bình yên...chắc chắn thế! Về bên chẳng yêu cầu khép nép nhìn trước ngó sau, đứng ngồi nói năng đến chuẩn. Là chả rất cần phải mắt nhắm đôi mắt mở lấn sân vào toilet rồi kế tiếp vội quà chạy cho chỗ có tác dụng với ổ bánh mỳ nguội ngắt.

 

Về nhà là giờ chiều ngóng hoàng hôn xuống để chạy theo mặt trời vẫn lặn, thấy chân trời xa xôi tắp vị trí kia sườn đồi, cái cảm xúc như bản thân đang quay trở về tuổi thơ... Thận trọng đến lạ! Là trời tối trong tiết trời đông vùi mình vào đụn chăn gối hít hà hương thơm băng phiến bà bầu thường cho vô để bảo quản đồ đạc khi nhỏ không sống nhà. 

 

Về nhà là hằng sáng ngủ mang lại lúc mặt trời lên rất cao mà chẳng cần lo ngại bị trễ giờ học tốt giờ làm. Là sẽ chẳng còn cảm giác ấm ức bởi vì bị fan đời doạ hay cảm hứng một mình không yên tâm khi tỉnh giấc giấc thân đêm.

 

Về nhà là quả đât đằng sau dù là đang xảy "chiến tranh" cũng ko còn đặc trưng nữa! rất nhiều ngày mệt mỏi mỏi, tủi cực cũng trở nên qua đi vơi nhàng. Phía trước, phía sau cánh cổng kia chắc chắn rằng sẽ là niềm vui lanh lảnh như thời điểm xưa, khi con còn là một trong những cô bé!

 

Không ai tất cả hai cuộc đời để gia công lại mọi điều mình thích cả. Khi gặp khó khăn rắc rối, mong muốn về nhà bạn cũng có thể mang theo bất cứ tâm trạng nào, vui mắt hay âu sầu, ủ dột thì khi về tới nhà, gặp bố mẹ mọi thứ sẽ thành niềm vui hết, mọi găng tay sẽ tung sạch bởi vì họ yêu ta vô điều kiện và họ biết phương pháp nào giúp chổ chính giữa trạng ta xuất sắc hơn.

 

Trở về nhà, ta như quay trở lại con bạn nguyên bản, ko âu sầu, không lo ngại lắng. Đó là vấn đề kì diệu của tình thương, của gia đình. Vì cuộc sống là vượt ngắn cho nên hãy cứ sống vui mắt lên, chẳng tất cả gì phải suy xét nhiều, đến sau cùng thì hầu như thứ đang ổn thôi. Và hãy nhớ là về nhà, về với dịu dàng khi ý muốn nhé, cuộc đời sẽ bớt chênh vênh!

 

Nhà, là nơi không tồn tại sự tất bật chỉ có sự rảnh rỗi bình yên là bên trên hết, ở chỗ đó lòng ta ko vướng bận, tâm ta thanh tĩnh không có hàng dài xe cộ nối dài, không tồn tại sự đo lường và tính toán so đo thiệt rộng giữa người với người.

 

*

 

Về nhà, trọng điểm trạng không vui khu vực ta đang được hoàn toàn giũ sạch, ko còn bất kể sự stress hay bít tất tay bởi bố mẹ của bọn họ không bao giờ đặt áp lực đè nén lên đầu bọn chúng ta, chỉ mong họ có khoảng thời gian nghỉ ngơi hoàn hảo nhất, bởi cha mẹ biết điều gì yêu cầu và xuất sắc cho phiên bản thân chúng ta.

 

Khi quá mệt nhọc mỏi với cuộc sống hiện trên hãy trở về nhà, bởi vì ở địa điểm đấy tất cả những tình nhân thương bọn chúng ta, sẵn sàng làm rất nhiều điều cho bọn họ vô điều kiện. Trung khu trạng của họ rồi đã ổn và giỏi hơn bởi chỉ cần được ngơi nghỉ bên những người mà bọn chúng yêu thương đó thực sự là một trong điều xuất xắc diệu.

 

Lời kết: Đừng lúc nào quên họ luôn tất cả một vị trí để quay trở lại khi cuộc sống thường ngày của bọn họ bị kìm kẹp bởi vô số thứ, về công ty không phải là 1 cuộc chạy trốn nhưng mà về nhà đó chỉ là 1 trạm nghỉ tạm rất lâu rồi khi bọn chúng ta ban đầu lại một đoạn đường mới cơ mà thôi.