Đọc Truyện Lọ Lem Hiện Đại

Người ta trả giá bán cô 1000$ một tháng, cô ko chịu. “Tôi chỉ quý giá từng kia sao?” Cô khinh hay hừ một tiếng. Rồi đôi bàn chân dài...

Bạn đang xem: Đọc truyện lọ lem hiện đại


*

Người ta trả giá cô 1000$ một tháng, cô không chịu. “Tôi chỉ trân quý từng kia sao?” Cô khinh hay hừ một tiếng. Rồi đôi người mẫu thắng tắp nện gót giầy lên sàn cẩm thạch cương nhưng mà đi. Vốn dĩ cô lớn lên xinh đẹp, phần nhiều người luôn trầm trồ cái khí chất quý phái, cưng cửng liệt ấy của cô. Nhưng nào ai gồm biết, 24 tuổi đầu, cái tầm dáng xinh đẹp này vẫn từng trưởng thành và cứng cáp trong gia cảnh bựa hàn, nghèo đói. Cái hoàn cảnh mà tới mức dân thường xuyên cũng khinh thường rẻ. Phải cô chẳng thể đến lớp tử tế, có fan nói, cứ giỏi nghiệp cấp tía rồi vào trường cao đẳng, trong tương lai làm giáo viên mầm non cũng được. Cô phì cười, chiếc thời đại đến bằng tiến sĩ, giáo sư cũng còn nhan nhản thì cđ có là gì? Cô lại chẳng đề nghị dạng dở hơi xi, cô vốn là sáng dạ đến kiêu kỳ mà. Chẳng qua cô chẳng tất cả thời, lại càng không có thế. Tốt nghiệp cung cấp ba, cô bỏ cái nơi nghèo khó bị mọi người hắt hủi lên thành phố xa lạ ở phương bắc. Cô trong khi lột xác. Đến hiện nay thì fan dân thành phố chỉ trằm trồ về cô gái đẹp như người mẫu bước ra từ rất nhiều chiếc siêu xe bóng loáng. Có tương đối nhiều người còn tưởng cô là diễn viên điện ảnh, lén chụp rất nhiều đường cong hoàn hảo trong bộ quần áo bó quyến rũ. Minh tinh màn bạc? chắc rằng đến thời điểm cô đề xuất nghĩ về nó? dẫu vậy anh ta còn không ưng đến cô. “Em gồm anh nuôi là đầy đủ rồi, có tác dụng diễn viên làm những gì cho khổ?” Rồi mỗi khi cô phụng phịu tốt hờn dỗi, anh ta sẽ lảng đi chuyện khác, gồm khi quăng quật rơi cô một thời hạn để tìm tới những thiếu nữ khác khác. Sau đó vì lí bởi vì nào đó lại trở lại nịnh nọt, mua cô này kia. Hừ? Cô thèm sao? Cô buôn bán nhiều thiết bị gửi vào tài khoản. Cô muốn nhanh lẹ được hoàn thành cuộc sống nô lệ tù túng để tự do vùng vẫy quanh đó kia. Tuy thế chẳng khi nào là đủ cho tới một ngày cô trở về, thấy người bà bầu nghèo của chính mình còn da quấn xương trong căn nhà còn tệ hại hơn xưa. Cô bỗng quặn lại mà khóc, là ai bao gồm lỗi chứ. Vậy là thành phố không đêm vắng cô một thời gian, căn nhà bỗng khang trang cùng người mẹ đang bình thản trên chóng bệnh. Bà thờ ơ nhìn cô, ko thèm nói trong những khi người thân phụ thì nhì mắt sáng rỡ, luôn hỏi han cô có nguồn tiền đẩy đà ở đâu và thường xuyên kể khổ, đề cập về loại quá khứ chẳng thiệt chẳng trả kia. Những người bác sĩ, y tá hiếu kì nhìn cô bé tuyệt đẹp mắt sang trọng, quý khí chăm lo cha người mẹ già. Nhưng họ cũng chẳng bận lòng nhiều lắm nguyên nhân đâu, bao gồm khi họ càng trầm trồ xoắn xuýt niềm nở người người mẹ của cô ấy chứ. Gương mặt cô cũng sệt một vẻ lạnh nhạt thoáng qua rất giống fan mẹ. “Con đề xuất đi rồi, con sẽ giữ hộ tiền trị bệnh” mẹ như nổi nóng lên “Mày đi đi, vật bất hiếu, tao sắp chết rồi ngươi cứ đi đi” Người thân phụ thì tỏ ra hại hãi, níu đem cô “Con gái, nhỏ định đi đâu, ít ra họ phải biết con như thế nào chứ” Đôi mi cô nhíu chặt cúi xuống quan sát người thân phụ già tí hon yếu bé nhỏ “ bé không đi, bao gồm tiền gửi mang đến hai người sao?”. Với rồi bạn ta lại thấy vẻ đẹp của cô ý ở hồ hết sảnh tòa nhà cao cấp. Vẫn những chiếc xe quý phái trọng, nhiều khi có cả vệ sĩ.

Xem thêm: +3 Cách Nạp Tiền Mobifone Trả Trước, Trả Sau Đơn Giản, Hướng Dẫn Cách Nạp Tiền Mobifone Bằng Thẻ Cào

*

“Tôi mang đến em còn không đủ sao?” “Chưa” thiếu nữ nói. Tôi gặp mặt nàng là một cô gái tuyệt đẹp ứng cử cuộc thi người mẫu. Nói phổ biến là tôi và thanh nữ hẳn bao gồm duyên. Vì tự dưng một ngày đẹp mắt trời lỏng lẻo rỗi, tôi được mời cho với tư bí quyết giám khảo danh dự của cuộc thi người đẹp. Tôi và cũng tương tự bao bạn khác, khá tuyệt vời với nàng. Một cô nàng đẹp mang đến mộc mạc, ko son phấn, không cầu kì, phái nữ chỉ với vẻ đẹp tự nhiên và thoải mái nhất và mẫu thần khí bẩm sinh để đứng trước phương diện tôi. Tôi chẳng biết những về nữ giới lúc đó, chỉ biết chị em đã lọt được vào vòng bố chắc thể hiện cũng tương đối xuất sắc. Kế tiếp tôi bất ngờ gặp thiếu nữ ở hành lang, là nàng dữ thế chủ động đến search tôi. “Thưa anh…”Nàng tất cả chút hơi ngập ngừng. “Anh có thể nói rằng tốt giúp tôi vài ba câu giỏi với số đông giám khảo khác được không?” sợ tôi cười cợt, chị em cướp lời tức thì “ Tôi hứa khi thành công sẽ luôn nhớ ơn ngài” Tôi biết chiếc nghề chân dài này đúng thật tuyên chiến đối đầu và thủ đoạn, chưa chắc gồm tài, có vẻ bên ngoài đã được trọng dụng. Điều kiện nên duy nhất là chiều cao. Tôi cười trước sự việc hồn nhiên của nàng, lướt qua người cô gái và trêu nghịch như mọi cô nàng trẻ trung tôi hay làm. “Ồ, em trả ơn tôi cố kỉnh nào? Với vẻ ngoài của em, đi thi hoa hậu cũng ko khó”Nàng nắm mà bất giác nhíu mày nhìn tôi, vẻ kiên nghị hiện tại qua góc mắt. “Tôi chỉ cần ngài giúp bây giờ, tôi đang chiều ngài.” Ấy vậy mà lại tôi lại vui mắt đồng ý, tuy vậy tôi chưa phải thuộc dạng “Đang yên đang lành gọi canh nên tội”. Tôi vốn cứ nghĩ nữ giới lướt tắt thở tôi một loáng như một cơn mưa mùa hạ. Ấy vậy trải qua thời gian ngắn gần gũi, tôi càng quyến luyến đàn bà hơn, toàn bộ mọi thứ, cả các cách con gái nghĩ vừa tiêu cực vừa kiêu sa về mình. “Ngài thấy đấy, tôi là con gái nhà quê, xinh ra như ý có vẻ ngoài, tuy thế tôi chẳng gồm gì cả, thậm chí còn chẳng được học tập đại học, bằng cấp bố cũng chẳng ra gì vì học chẳng được mấy buổi, ko tài cán” “Thế cơ mà tôi gặp gỡ ngài, phúc tinh của tôi” phụ nữ chớp mắt với yên lặng nhìn tôi, như giao phó số mệnh lên tôi. Cái vẻ kiêu sa tự ý đó lại nhưng chinh phục một kẻ luôn luôn bị xem là cứng lòng như tôi. Và cửa hàng chúng tôi bên nhau. Thuyết phục mãi, nữ giới mới gật đầu đồng ý chỉ nằm trong về tôi, ko thi đua gì loại ngành người mẫu bán dáng ấy nữa. Tôi hứa chiều cô gái mọi thứ, của cả “tiền lương” như cách chị em gọi. Ấy vậy nàng luôn luôn coi tôi là ông công ty mà đối đãi, tôi giạn lắm, tôi đắn đo tại sao. Có lẽ rằng tôi cũng yêu nàng. Nhưng lại hoàn cảnh gia đình không được cho phép tôi tuyên bố yêu một người thanh nữ không lai lịch, xuất thân phải chăng kém với cũng chẳng học tập thức. Trong mắt gần như người, thiếu nữ là người tình của tôi, một cái bóng theo đuôi để bài trí uy quyền một người lũ ông, cùng một ngày nào đó, có lẽ rằng sẽ biến mất. Tất cả khi chính bạn nữ cũng nghĩ về thế. Số đông thứ tôi tặng nàng, con gái vô tâm chẳng trân trọng, rước đi thế đồ hết. Kể cả chiếc nhẫn tệ bạc tầm thường nhất, lần kia tôi đã hết sức giận dữ. Tôi ném đồ đạc và thậm chí còn tát thiếu phụ một cái. “Đồ tham lam”. Nàng ôm một bên má sưng đỏ, ánh nhìn căm hận quan sát tôi: “Một dòng nhẫn bội bạc thì anh tiếc làm cho gì? Anh yêu tôi à? trường hợp anh yêu thương tôi, cưới tôi đi!” nữ thật tinh ma mãnh, nhưng thú vui chua chát hơi ẩn đi khi đàn bà xoay mặt đi khiến cho tôi bỗng mong muốn trào nước mắt. Tôi từ hỏi một người ở đỉnh tháp xã hội như tôi còn kiêng dè gì làm việc nàng. Tôi chưa biết nữa. Loại nhẫn bạc đãi kia là bao gồm tay tôi lần đi thăm xưởng luyện kim mà lại mất một ngày học nhằm tự tạo khuyến mãi nàng.
*

Tôi không lúc nào nghĩ có ai lãng mạn hơn thế. Rồi tôi quăng quật rơi nàng một thời gian, nhưng gồm trời mới biết, tôi thương cùng nhớ thiếu phụ đến nhường nhịn nào. Những đứa bạn thấy tôi không giấu nổi vẻ bi thương chán, cứ trêu đùa: “Tiếc gì một nhỏ điếm, em nó chắn chắn giờ mặt anh như thế nào rồi. Mày cần, tao khuyến mãi ngay mày cả gò em tươi ngon.” cố rồi tôi thật sự phát hiện nàng thân thiện bên gã khác, tôi lầm lũi cù lưng. Buổi tối đó tôi nhắn tin: “ Làm vợ anh nhé!” Nhưng người vợ không hồi âm. Rồi một ngày nữ giới lại chạy đến mặt chân tôi: “10000$, em mãi là quân lính của anh.” Tôi phì cười, thì ra chỉ việc trả giá cao hơn, bạn nữ sẽ vẫn lại ngoan ngoãn theo gót tôi. “Được, và hợp đồng sẽ không lúc nào chấm dứt”. Chắc hẳn rằng bạn trường đoản cú hỏi, nữ có đầy đủ tiền, vẫn rời vứt tôi thì sao, ví dụ marketing riêng ? Tôi thì nghĩ, bạn nữ chẳng lúc nào tin tôi đâu, nàng là người sẽ khai quật tối đa đều mỏ vàng cô bé có thể. Người vợ là bé mèo lười cô độc với ngạo mạn..của tôi.
*