Truyện ma có thật mới

Một trong những điều làm ra đời sống văn hóa truyền thống làng quê hồi trước là những câu truyen ma. Đó không hẳn là chuyện mê tín dị đoan. Đó là 1 phần không thể thiếu thốn được trong đời sống tinh thần của những người dân quê. Cùng tôi là 1 trong những đứa trẻ đã lớn lên trong những câu chuyện ma đó.

Bạn đang xem: Truyện ma có thật mới

*

Ngày còn bé, vào phần đa buổi tối, hầu hết đứa trẻ hay quây quần bên bà hoặc bà mẹ chúng cùng đòi nghe chuyện ma. Những mẩu chuyện không làm cửa hàng chúng tôi trở thành đầy đủ đứa trẻ hỏng hỏng thời nay như bào chữa lại phụ thân mẹ, bỏ học, ăn trộm vặt, hút ma túy, đánh đập chúng ta cùng lớp, che một đống đồn đại trong người vào thi, ngồi quán net xuyên suốt ngày chơi game, vào trong nhà nghỉ với bàn sinh hoạt khi vẫn trong tuổi vị thành niên… Ngược lại, chúng luôn đưa về cho hồ hết đứa trẻ non trẻ như tôi hồi trước một điều gì đó thật quái đản và gợi xuất hiện bao điều về cuộc sống.

Trong đa số ngày nghỉ bây giờ, tôi hay trở về quê. Và những lần về quê, tôi thường dậy nhanh chóng sang vị trí kia sông đi chợ. Từng lần đi qua sông, tôi lại nhớ về mẩu chuyện ma sông nhưng mà bà tôi kể mang đến tôi nghe.

Khúc sông Đáy tan qua xã tôi khoảng đó năm nào cũng có thể có người chết đuối. Mà những người chết đuối đều là đàn ông. Bà tôi kể rằng: Vào những đêm trăng thanh vắng, tín đồ ta thường trông thấy một con ma sông lượn lờ bơi lội trên khúc sông chảy qua làng mạc tôi. Bé ma ấy là một cô bé da trắng ngần và tóc lâu năm óng ả.

Nhiều fan trong xã nói rằng tóc bé ma trôi rập rình trong làn nước sông tự bến làng tôi mang đến bến đò làng Vinh cách đây chừng 3 km. Cứ mỗi năm, bé ma sông này dìm bị tiêu diệt một người đàn ông rửa ráy vào ban đêm.

Khi tôi là một trong thanh niên, hầu hết tối ngày hè oi bức, tôi thường thuộc mấy người bạn ra sông tắm. Thời điểm đó, nước sông đã ngắn hơn hơi lạnh của nắng và nóng trời suốt một ngày. Tôi lặn xuống sâu mặt dưới sông để cảm nhận được sự mát rét mướt của sông đêm. Các lần đi tắm rửa sông đêm như vậy này, chị em tôi thường dặn dò tôi cẩn thận. Bà mẹ tôi vẫn bị mẩu truyện về bé ma sông và các cái chết của đàn ông làng từng năm trên khúc sông đó ám ảnh.

Hồi nhỏ, tôi sẽ nghe bà tôi nói đi đề cập lại hàng chục lần về nhỏ ma sông ấy. Tất cả một lần tôi hỏi bà tôi con ma sông ấy chỗ nào ra. Bà nói rằng: những năm tháng rất rất lâu trước đó, một cô nàng ở làng bên đó bờ của con sông thường ra sông tắm vào ban đêm. Một đêm, số đông gã bầy ông sống trên một mẫu thuyền chài đã cưỡng bức cô trên mẫu sông ấy rồi dìm bị tiêu diệt cô.

Cô gái bị chết oan đó trở thành một nhỏ ma sông. Đêm đêm, cô vẫn tập bơi chập chờn xung quanh sông cùng tìm cách dìm chết phần nhiều người bầy ông sinh sống khúc sông đó. Bà tôi bảo cô trả thù các gã bọn ông độc ác.


Có một sự thật là những người bọn ông chết trôi trên sông hằng năm đều có một lai định kỳ không hay đến lắm. Bà tôi bảo chỉ hồ hết ai sống không nhân nghĩa thì mới có thể bị ma sông nhận chết. Những người bầy ông biết chuyện ma sông nhấn chết fan những vẫn bị bé ma ấy mê dụ.

Bà tôi bảo nhỏ ma sông ấy đẹp mê hồn và đàn ông ai chú ý vào mặt con ma ấy thì ngay kế tiếp không biết những gì nữa. Cầm cố là con ma sông cứ thì thào, thì thào rủ người đàn ông bơi ra xa bờ. Đến giữa sông, nhỏ ma lặn xuống cụ chặt hai cồ bàn chân người bầy ông với kéo xuống lòng sông.

Nhưng xã tôi có một người bầy ông đêm nào thì cũng ra sông tắm với đi thả lưới mà chẳng bao giờ bị bé ma sông ấy rủ rê. Bé ma sông cứ tập bơi quanh người bầy ông ấy với tìm mọi cách để dìm anh xuống đáy. Dẫu vậy nó chẳng bao giờ làm được gì. Có những lúc nó giận dữ hét vang lên với đập cho nhỏ nước tung lên như 1 trận mưa rào.

Tôi hỏi bà bởi sao con ma không làm cái gi được anh ấy thì bà tôi bảo rằng, bởi anh ấy không bao giờ nhìn vào mặt bé ma sông đẹp đến lạnh fan ấy.

Câu chuyện về con ma sông cứ âm âm, u u vào tôi. Phệ lên, tôi đi học bên cơ sông. Đó là trường cung cấp 3 Mỹ Đức B nghỉ ngơi xã An Mỹ thị xã Mỹ Đức, tỉnh Hà Tây cũ. Trường của tôi ở ngay cạnh nhà ông Nguyễn Hữu Khai, nguyên là tổng giám đốc Đông dược Bảo Long, tín đồ mà báo chí đang nói tới rất nhiều.

Những thời điểm ngồi trên đó, nhìn mặt sông, tôi lại nhớ đến mẩu truyện về con ma sông bà tôi kể. Tôi từ bỏ hỏi lừng chừng con ma sông có gương mặt đẹp mang đến nhường nào cơ mà ai quan sát vào khía cạnh thì không hề biết gì nữa.

Rồi một ngày, tôi từ khu vực trọ học đạp xe về nhà. Hôm sẽ là thứ bảy. Một cơn giông mang đến kéo theo mưa to khiến cho tôi không làm cho sao hoàn toàn có thể gọi đò được. Tôi phải theo một người bàn sinh hoạt về công ty anh ấy nghỉ. Anh thương hiệu là Thành, sinh hoạt làng Lai Tảo, Mỹ Đức, đối lập với làng chùa của tôi qua con sông.

Xem thêm: Cách Cài Đặt Phím Home Ảo Cho Iphone, Cách Tối Ưu Nút Home Ảo Trên Iphone, Ipad

Anh Thành gửi tôi ra sảnh kho của bắt tay hợp tác xã. Cha anh đang ở kia để nhận khoai chia cho những hộ gia đình. Thành bảo tía đưa tôi về, còn anh gánh khoai về sau. Lúc tía anh Thành gửi tôi về, tôi mới nhận thấy ông bị mù. Tôi sáng mắt nhưng lần khần đường. Cha anh Thành mù nhưng ông đã đi trên con phố ấy gần nửa cuộc đời rồi. Nỗ lực là, trên con đường đang mưa gió, một fan mù dẫn lối đến một người sáng mắt.

Về mang đến nhà, ông nấu cơm cho công ty chúng tôi ăn rồi dọn dẹp và sắp xếp chỗ ngủ mang lại tôi. Cơ mà đến khoảng tầm chín giờ đêm thì hết giông. Bầu trời trong vô cùng và trăng sáng như ban ngày. Cơ hội đó, tôi thấy thấp thỏm và đòi về. Tôi biết bà mẹ đang mong muốn và lo ngại vô cùng vì chưng không thấy tôi về, vày hôm chính là thứ bảy. Sản phẩm công nghệ bảy nào tôi cũng từ vị trí trọ học về nhà trừ khi bị đau ốm.

Ngày ấy không có điện thoại thông minh nên chẳng gồm cách gì liên lạc được với mẹ tôi. Thấy tôi đòi về, ba anh Thành ko cho. Dẫu vậy trăng càng sáng, tôi càng nhớ nhà cùng nhớ mẹ. Sau cuối với sự kiên quyết và hồi hộp của tôi, ba anh Thành mang lại tôi về.

Tôi đã đứng nghỉ ngơi bến đò trong tối trăng sau cơn giông và hotline đò. Nhưng điện thoại tư vấn mãi nhưng chẳng thấy đò đâu. Fan chèo đò chắc chắn nghe thấy tiếng điện thoại tư vấn nhưng chẳng ai ngủ dậy xuống bến chèo đò trong tối khuya khoắt như vậy. điện thoại tư vấn mãi ko được, tôi đưa ra quyết định bơi qua sông. Tôi buộc quần áo và sách vở lên ghi đông xe đạp và bơi qua. Vì bao gồm nước buộc phải tôi thuận tiện nâng chiếc xe đạp để ngoài ướt áo xống và sách.

Nước sông mát lạnh chảy qua tín đồ tôi. Dòng sông như rộng vô bờ trong đêm trăng tĩnh lặng. Lúc tôi đang bơi âm thầm qua sông thì bỗng tất cả một làn gió lạnh lẽo thổi qua người. Tôi chợt thấy chiếc xe đạp điện nhẹ tênh như 1 đám bèo lục bình nổi trên mặt sông. Tôi có cảm hứng ai kia nâng tôi lên. Cùng tôi bàng hoàng nhận thấy trước phương diện tôi bao gồm ai đó đang bơi nhẹ nhàng như lướt trên mặt sông.

Khi tôi vẫn còn đó bàng hoàng thì người bơi trước tôi đàng hoàng quay lại. Tôi rùng bản thân buốt lạnh. Một gương mặt thiếu phụ hiện ra. Ma sông! Tôi khẽ kêu lên. Dịp đó tôi ko kịp bội phản ứng gì cả. Tôi nhìn như mất hồn khuôn mặt con ma đàn bà ấy. Một nháng sau, tôi nghĩ chắc hẳn rằng do mình bị ám hình ảnh về mẩu chuyện ma sông bà nói suốt trong năm tháng thơ dại nên rơi vào tình thế trạng thái hoang tưởng.

Tôi ngụp xuống sông, mong muốn nước lạnh làm tôi tỉnh lại. Nhưng nhỏ ma sông vẫn ngơi nghỉ trước đôi mắt tôi với tôi vẫn ko có gì rời khỏi khuôn mặt kỳ lạ nhưng sexy nóng bỏng đến tởm hoàng của bé ma ấy.

Khi lên đến mức bờ, tôi quăng quật chiếc xe đạp ở gần kề mép nước, chạy thật cấp tốc lên kho bãi sông và quay lại. Bé ma sẽ đứng gần cạnh mép sông chú ý tôi. Đến thời gian đó, chất xám tôi có vẻ tỉnh táo bị cắn dở hơn. Mẩu chuyện về nhỏ ma sông nhưng bà tôi nói vụt qua đầu tôi tuy vậy vô cùng đầy đủ. Thoải mái và tự nhiên tôi cách mấy cách về phía con ma sông và thì thầm: “Đừng hại tôi, để tôi về với bà bầu tôi”. Bên cạnh đó tôi thấy bé ma sông xúc động. Rồi nhỏ ma sông thảnh thơi chìm xuống sông và phát triển thành mất.

Gần tứ mươi năm đang trôi qua. Tôi bây chừ đã thành một ông già. Mọi sợ hãi, đầy đủ hoang tưởng làm việc khía cạnh mê tín về những mẩu truyện ma đang không còn. Mà lại một chân thành và ý nghĩa khác từ bỏ những mẩu chuyện ma lại càng minh bạch hơn trong tôi. Với chuyện về bé ma sông không thể là câu chuyện hoang đường nữa. Đó là 1 trong câu chuyện tất cả thật, không hẳn một thực sự xấu xa hay vô ích mà là 1 trong những sự thật bọn họ cần suy ngẫm một cách nghiêm túc.

Tôi đã gặp con ma đó. Tôi không tin tưởng tôi bị ảo giác. Nhưng vày sao con ma kia không dìm bị tiêu diệt tôi? rất có thể lúc kia tôi còn trẻ với trong sáng, hoàn toàn có thể con ma đó vốn là một cô bé sống trong xóm bé dại ven sông, cô khôn cùng yêu chị em cô. Khi cô bị dìm chết trong chiếc sông, bà bầu cô đã âu sầu tột cùng. Suốt nhiều tháng sau đó, đêm đêm bà mẹ cô ra kè sông ngồi và khóc yêu mến cô.

Chính chính vì như vậy mà khi tôi nói với bé ma sông ấy rằng tôi cần về với bà mẹ tôi thì bé ma sông ấy vẫn xúc động. Một con ma có xúc hễ không? tất nhiên là gồm vì ma chẳng qua là vong linh của bạn đã khuất, nhưng vì lý do nào đấy chưa tách khỏi trần gian để rất thoát nhưng thôi.

Sau này, fan làng tôi không người nào còn nhận thấy con ma sông ấy hiện lên giữa những đêm trăng khuya khoắt nữa. Với cũng không còn những người lũ ông từng năm bị chết trôi trên khúc sông Đáy tan qua xóm tôi nữa.

Những người đàn ông nghỉ ngơi mấy xóm người dân sống mặt bờ khúc sông đó đã lập một cái lũ tế. Mục đích lập bầy tế chỉ là để họ thay mặt đại diện những kẻ tội vạ nói yêu cầu lỗi với linh hồn cô nàng bị cưỡng dâm và dìm chết rất lâu rồi mà thôi. Tất cả lẽ, khi nhận ra lời xin lỗi thành thực, linh hồn cô bé đã siêu thoát.

Câu chuyện ý muốn lỗi của những người đàn ông ấy là 1 trong thông điệp cho tất cả những người sống. Nhưng ai oán thay, chúng ta có quá ít gần như lời xin lỗi chân thành.

Nghe Audio Truyên Mới

Thể hiện tại lòng trường đoản cú trọng bằng phương pháp ghi nguồn sarakhanov.com và tên người sáng tác khi lấy truyện đi bất kể đâu
*