Tổng tài ngược thê: yêu không lối thoát

Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial
Tổng Tài Ngược Thê: yêu Không lối thoát (Cô vợ Bị vứt Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 223: Đưa Hoắc Anh Tuấn đi


Bên cạnh GS là vinh quang, danh vọng vô biên bến, hiệu quả quá trình đạt nấc cao so với cùng thời điểm năm ngoái, những nhân viên cũ sinh hoạt lại cũng thừa nhận được phần đông khoản tiền thưởng hậu hĩnh còn đa số ai ko kìm lòng được nhưng nghỉ việc, bài toán làm của họ dễ dàng là nhớ tiếc đứt ruột! GS mỉm cười rạng ma lanh từ trên xuống dưới, tuy nhiên Hoắc Anh Tuấn cảm thấy trận chiến này dù có diễn ra bắt mắt đến mấy cũng không thể đưa về cho anh bao nhiêu cảm giác thành công.

Bạn đang xem: Tổng tài ngược thê: yêu không lối thoát

Tính từ lúc lần ở đầu cuối anh trải qua một trong những buổi chiều dịu nhàng êm ấm với Đường Hoa Nguyệt cùng Thi Tịnh trong sân chơi, Hoắc Anh Tuấn đã cân nhắc về việc khi nào gia đình tía người họ hoàn toàn có thể thực sự được trải qua thời hạn tình thân đây.Hoắc Anh Tuấn ngồi trên ghế của ông chủ nghiêng đầu nhìn thành phố mờ mịt tập nập xe ko kể cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy sợ rằng sự nghiệp của anh ý tiền đồ gia dụng dù có cải tiến và phát triển cỡ như thế nào mà không có gia đình ở kề bên thì tất cả vẫn số đông là vô nghĩa. Đột nhiên, điện thoại cảm ứng di cồn của Hoắc Anh Tuấn vang lên, anh chũm lên vừa nhìn, suýt chút nữa đã nghi ngại mình đang nằm mơ, Đường Hoa Nguyệt? Đường trăng hoa thực sự dữ thế chủ động gọi smartphone cho anh! gồm chuyện gì vậy? Chảng lẽ thuở đầu cô phát hiện tại ra con gấu ở công viên giải trí là anh sao? không thể nào. Hoắc Anh Tuấn khước từ bất lực, sẵn sàng bắt máy, nhưng mà anh lại vô tình thấy được hình hình ảnh của mình từ bây giờ từ màn hình phản chiếu của dòng sản phẩm tính trước mặt, khóe miệng nhếch lên vui vẻ, nét khía cạnh anh tuấn cực kì thư thái và ánh nhìn anh mềm mịn như chưa từng có.Sau đó Hoắc Hoắc Anh Tuấn nhấn ra, hóa ra bản thân vừa mới giành được thành công to trong sự nghiệp, còn đụng cần Lục Xuyên Mạn, hai chuyện cộng lại cũng ko bãng một cuộc năng lượng điện thoại dễ dàng và đơn giản của Đường trăng gió đã làm anh vui rồi. “Alo? Đường Hoa Nguyệt” Hoäc Anh Tuấn thận trọng trả lời điện thoại. “Alo, là tôi, có bài toán cần nói với anh một tiếng. Là Thi Tịnh..” “Thi Tịnh có tác dụng sao? Ốm rồi hay xảy ra vấn đề gì?” Hoäc Anh Tuấn nhanh chóng gấp gáp hỏi “Không có, ko phải” Đường trăng gió giọng gồm chút bất lực: “Chính là tôi muốn 1 mình đưa Thi Tịnh đi thăm tía tôi. Cô cầm ý nhấn mạnh vấn đề hai chữ “một mình” ước ao rằng Hoäc Anh Tuấn có thể nghe hiểu Hoắc Anh Tuấn sững sờ, Đường Hoa Nguyệt đang hỏi ý kiến của anh… Cũng quánh biệt luận bàn với anh? Đường nguyệt hoa thật sự quá đọc đức hạnh của người bầy ông này rồi, chỉ nghe giờ thở cũng biết anh ta nghĩ về đi đâu. “Hoắc Anh Tuấn, anh đang nghĩ gì vậy?” tiếng Đường nguyệt hoa lạnh lùng, dập tắt trí tưởng tượng không có công dụng của Hoắc Anh Tuấn khiến anh bừng tỉnh: “Nếu anh không hiểu biết nhiều thì tôi nói thẳng, đàn bà tôi thì nhút nhát, còn ba tôi thì yêu thích yên tĩnh. Vậy ngày mai, tôi hy vọng phiền quản trị Hoäc tới viện điều dưỡng xua mấy bạn nhân viên bình yên và nhân viên cấp dưới y tế đi. Có sự việc gì không? “ “Không vấn đề” Hoäc Anh Tuấn dễ dãi đồng ý, ít nhất Đường Hoa Nguyệt đã và đang chủ động điện thoại tư vấn điện mang đến anh ta, vấn đề này đã được tính là cách tiến lớn rồi! “Ừ, nỗ lực cứ vậy nhé.” Còn chưa đợi Hoắc Anh Tuấn nói thêm điều gì, Đường Hoa Nguyệt chớp nhoáng tắt điện thoại cảm ứng thông minh không giữ luyến. Lời mặc dù nói vậy tuy nhiên cô ấy không thể 1 mình đưa Thi Tịnh mang đến gặp phụ vương mình, bởi vậy nói với Hoắc Anh Tuấn chỉ là loại cớ tốt nhất trước mắt cơ mà cô ấy có thể nghĩ ra. Vào thời khắc đặc trưng này, cô trăm ngàn lần không thích Hoäc Anh Tuấn phát chỉ ra sự trường tồn của Cận Minh cùng Cận Khánh vì thế cô chỉ có thể làm như vậy.

Xem thêm: 999+ Những Câu Nói Hay Vê Mẹ Hay Và Ý Nghĩa Nhất Làm Lay Động Lòng Người

Đã thọ lắm rồi vẫn chưa xuất hiện dịp để cho ông ngoại gặp gỡ cháu trai cháu gái, cô thiệt sự vượt tệ. Hoắc Anh Tuấn tuy rằng ko nói được với Đường trăng gió câu nào, nhưng trong tim vẫn là quan trọng tránh ngoài gợn sóng. Anh vừa mới chấp nhận cái gì? tất cả các nhân viên cấp dưới y tế và bình an đều bị dọn đi, ko có gì cả… cơ mà Đường trăng gió không nói rằng anh ấy không thể xuất hiện thêm phải không? Hoắc Anh Tuấn vượt nhớ con gái, làm cho sao có thể để vụt mất một cách tiện lợi nếu có thời cơ như thế này. Mai sau anh ấy đã chỉ đợi bên ngoài viện điều dưỡng, không làm cho phiền cuộc đoàn viên của ông cháu họ, đợi khi kết thúc, anh ấy sẽ gửi Đường Hoa Nguyệt và Thi Tịnh đi nạp năng lượng một bữa ngon lành, vấn đề đó chắc ko thành vấn đề? Ngày hôm sau, Hoắc Anh Tuấn sợ đánh rắn hễ cỏ, sáng sủa sớm đã đợi ở bên ngoài viện điều dưỡng. Đường Hoa Nguyệt và Tân Dương mỗi cá nhân một xe, chở theo tía đứa trẻ em và hai bạn trợ lý thuận lợi lái xe cộ vào viện đit chăm sóc vắng vẻ. Tân trằn liếc nhìn Đường Hoa Nguyệt, “Không ngờ Hoắc Anh Tuấn nói cũng biết gìn dữ lời” trước khi tới, Đường trăng gió sợ có biến nên đặc biệt quan trọng sắp xếp cho bạn và Tân Dương lên hai xe ô tô, nhị cậu bé được hai fan trợ lý sống xe sau trông coi, cho mặc dù có bị phát hiện thì vẫn còn tồn tại cớ để giải thích. Đường nguyệt hoa sờ khuôn mặt nhỏ dại nhắn của Thi Tịnh. “Bất kể nuốm nào thì cẩn trọng vẫn hơn” sau khoản thời gian bước vào tòa nhà thiết yếu của viện điều dưỡng, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua. Mấy bạn đó bắt đầu thực sự chắc chắn rằng rằng và đúng là không tất cả ai khác trong đó. Đường nguyệt hoa yên tâm cho nhỏ xíu lớn và bé nhỏ hai mọi cá nhân một tay dắt Thi Tịnh nghỉ ngơi giữa, linh động lanh lợi chạy về phía trước, cô cùng Tân Dương phòng ngừa phía sau bố người bọn họ. Sau khi vào thang máy, Thi Tịnh đột nhiên ngẩng đầu hỏi Đường Hoa Nguyệt: “Mẹ, ông ngoại trông như thế nào ạ?” Đường Hoa Nguyệt thanh thanh nói: “Khi bà mẹ bằng tuổi con, mẹ nghĩ ông ấy là người cao nhất và đẹp nhất trai duy nhất trên cụ giới. Ông ấy biết tất cả mọi trang bị và bà bầu sẽ nói đến ông ấy biết bất kể vấn đề gì chạm chán phải. Ông ấy như thể như… dị nhân anh hùng mà các con thích, khi mẹ còn nhỏ ông ngoại là dị nhân anh hùng trên cầm giới. “ - ---------------------------