TRUYỆN CỔ TÍCH: BÀ CHÚA TUYẾT

Truyện cổ tích Bà chúa Tuyết là một trong những truyện cổ tích lâu năm Andersen được tạo thành nhiều phần khác biệt và được trẻ nhỏ yêu đam mê nhất.

*

Tóm tắt truyện Bà Chúa Tuyết

Truyện Bà Chúa Tuyết là truyện cổ tích dài trong kho tàng truyện nói của Hans Christian Andersen. Truyện bao gồm 7 mẩu truyện nhỏ.

Bạn đang xem: Truyện cổ tích: bà chúa tuyết

Câu chuyện vật dụng 1: Tấm gương và hầu như mảnh vỡ

Câu chuyện luân phiên quanh về một bé quỷ sản xuất ra tấm gương kỳ lạ. Nếu tín đồ nào giỏi hay thiết bị nào giỏi soi vào tấm gương thì các trở nên méo mó dễ sợ. Hơn nữa, bạn hay trang bị nào xấu thì trở bắt buộc xấu hơn. Cũng chính vì đặc điểm kì quặc của tấm gương mà con quỷ mang đi khắp nơi và tiếp nối mang lên thiên tào để giễu cợt cả Đức Chúa Trời và các Thánh.

Vừa đến góc cửa trời, tấm gương ngay tức thì bị rúm ró, quăn queo, tuột ngoài tay quỷ rơi xuống tan vỡ ra và sinh sản thành hàng ngàn triệu mảnh nhỏ li ti. Nguy nan thay trong tất cả vô số mảnh đổ vỡ trong không trung. Trường hợp mảnh vỡ phun vào tim ai thì bạn đó thì trở nên lạnh nhạt và vô cảm với tất cả thứ xung quanh với trái tim đã trở thành băng giá.

Câu chuyện đồ vật hai: nhị em bé

Ở giữa một tp lớn bao gồm hai em bé: Kay (bé trai) với Gerda (bé gái). Nhà bọn chúng ở cạnh nhau với chúng đùa nhau rất thân thiện ngay trường đoản cú hồi còn nhỏ: thời điểm thì nhị em nghe bà kể chuyện cổ tích, khi thì những em với mọi người trong nhà chăm bón cây trồng, có lúc chúng cùng mọi người trong nhà xem tranh.

Nếu em này thiếu thốn em cơ và trái lại thì chúng rất buồn. Một ngày kia khi hai em đang vui đùa với nhau thì Kay đau nhói sống mắt cùng tim. Thì ra, một mảnh vỡ lẽ của tấm gương quỷ phun vào tim em với một mảnh khác phun vào mắt em. Với từ kia câu chuyện bắt đầu xảy đến. Trường đoản cú khi nhì mảnh gương bắn vào mắt và tim, thái độ của Kay so với mọi máy xung quanh đổi khác rất nhiều.


Câu chuyện vật dụng ba: Vườn đơn vị bà có phép lạ

Từ kia Gerda hỏi thăm khắp khu vực về tăm dạng của Kay. Trong tim em rất bi thương và em thầm cho rằng Kay đã bị tiêu diệt rồi. Sau cùng, em hoài nghi vào điều ấy và em sẽ xuống một bé thuyền. Thuyền dò ra từ thời nay sang ngày khác và một hôm thuyền trôi vào vườn của bà lão biết nhiều phép lạ và gồm tấm lòng nhân hậu.

Trong lòng bà hy vọng có con cháu gái tự lâu. Em hỏi bà về tung tích của Kay cơ mà bà không biết. Sau thời điểm nghe xong xuôi câu chuyện của cô ấy bé, bà lão chải tóc cho Giecđa dần dần quên cả Kay, người bạn thân nhất của nó. Dựa vào bông hồng kể lại, cô bé xíu biết được Kay chưa chết và điều này thôi thúc em phát xuất tìm Kay tuy vậy trái ý bà lão và những cây hoa vào vườn...

Câu chuyện lắp thêm tư: Hoàng tử với công chúa

Sau đó, Gerda chạm mặt một bé quạ với em kể đa số chuyện của bản thân cho quạ nghe. Quạ bảo bây chừ Kay vẫn thành hoàng tử qua lần kén ông xã của công chúa với anh ấy lọt được vào mắt xanh của nàng. Hiện tại nay, Kay sinh sống trong hoàng cung thuộc công chúa và cuộc sống đời thường rất hạnh phúc. Nhờ quạ cùng quạ cái (người yêu thương của quạ thao tác làm việc trong hậu cung), Gerda vào gặp hoàng tử trong hậu cung. Mà lại trớ trêu thay, hoàng tử chưa hẳn là Kay cùng em òa lên khóc.

Câu chuyện đồ vật 5: con gái quân chiếm đường

Đoạn, xe đi cho một vùng đồi núi tối om, Gerda bị đàn cướp ngăn xe với bắt em về sào huyệt. Như mong muốn thay, chúng định ăn uống thịt em thì bị con gái tên tướng chiếm ngăn chặn đứng vì nó mong mỏi có chúng ta để chơi. Từ kia hai đứa trở yêu cầu rất thân thiết. Cô bé xíu đã kể chuyện của bản thân mình cho nó cơ mà nó không biết Kay sống đâu.

Trong khi nghe tới Gerda nói chuyện, chim bồ câu của đàn cướp bảo cô bé nhỏ rằng: Kay đang bị bà Chúa Tuyết đem về xứ. Sáng sủa hôm sau, con nhỏ bé thả chim người tình câu và nhỏ nai. Gerda thuộc chim ý trung nhân câu và nai xuất hành đến xứ Lapôli và chia ly người chúng ta mới...

Câu chuyện lắp thêm 6: Bà lão Lapôli với bà lão fan Phần Lan

Thế là cô bé bỏng cùng bầy đàn chim tình nhân câu đã đi vào xứ Lapôli. Lúc này, Kay bị thú vị và sinh sống trong thành tháp băng giá của bà chúa tuyết. Gerda liên tục ra đi với đọc kinh, mong nguyện. Em thấy rõ tương đối thở của em bốc lên và trở thành những thiên thần. Bọn chúng giúp em phòng lại cái thời tiết lạnh lẽo và rút ngắn quãng đường cho với thành tháp của bà Chúa Tuyết...

Câu chuyện thiết bị bảy: Việc xẩy ra trong lâu đài bà Chúa Tuyết

Trải qua bao khó khăn và demo thách, sau cùng hai em bé đã chạm chán nhau trong thành tháp của bà Chúa Tuyết. Gerda òa lên khóc tạo nên những giọt lệ nóng giãy rơi vào ngực cùng thấm vào tim Kay. Nước mắt có tác dụng tan nước đá với đánh tan mảnh gương quỷ trong trái tim cậu bé.

Kay nhìn Gerda cùng hai em hát lên bài hát các em thường xuyên hát. Kay cảm động quá, khóc nức nở làm mảnh gương trong đôi mắt trôi ra ngoài. Những em bé bỏng đã thoát khỏi lâu đài của bà Chúa Tuyết. Khi về, họ chạm chán lại những người dân bạn cũ để cảm ơn và từ biệt để về nhà.

Kết thúc câu chuyện, chúng new hiểu ý nghĩa của câu thánh thi mà chúng đã thường hát hằng ngày:

"Hồng mọc đầy trong thung lũng

Nơi cậu bé nhỏ Giêsu sẽ phán bảo ta".

Sau cùng, nhị đứa đã lớn nhưng tâm hồn chúng vẫn trẻ con. Ngày hè vẫn sáng sủa rực lên, mùa hạ lạnh ngắt và nhân hậu.

Đọc truyện Bà Chúa Tuyết cho bé phiên bản đầy đủ

Tấm gương và đông đảo mảnh gương vỡ

Tôi đang kể cho chúng ta nghe câu chuyện về một nhỏ quỷ.

Một hôm quỷ ta rất vui lòng vì đã làm nên một tấm gương vô cùng kỳ lạ. Phần nhiều vật tốt đẹp soi vào đấy hầu như nom chẳng ra gì cả, trái lại các vật rất xấu lại càng rõ rệt và khá nổi bật hẳn lên, trông lại càng xấu xí hơn.

Những cảnh sắc đẹp vào gương thì trông như mớ rau muống luộc; đa số người tốt nhìn vào lại biến đổi đáng ghét, mũi nhọn tiên phong lộn xuống đất, bao gồm khi mất cả bụng, khía cạnh thì méo mó không nhận biết ai nữa. Ví như trên mặt tất cả một vệt tàn nhang thì nhìn vào gương, dấu tàn nhang ấy lại thấy loang ra khắp mặt, mũi mồm gần như là tàn nhang.

Quỷ lấy làm thích thú lắm. Khi một người dân có ý nghĩ xuất sắc thì ý nghĩ đó phản ánh trong gương thành đông đảo vết nhăn nhó, quỷ cười cợt khoái trá về sự sáng tạo xảo quyệt của mình.

Đồ đệ của quỷ nhắc lại rằng tấm gương ấy là một kỳ quan. Chúng bảo:

– bây chừ người ta có thể biết diện mạo thật của quả đât và loại người.

Và chúng mang gương đi mọi nơi, chẳng một đồ dùng nào, chẳng có tín đồ nào không xẩy ra chúng làm cho méo mó đi. Chúng còn mong muốn bay thăng thiên để nhạo báng những tiên đồng với cả Chúa Trời nữa. Chúng càng bay cao, gương càng nhăn nhó. Khó khăn nhọc lắm chúng bắt đầu giữ nổi gương.

Chúng cất cánh lên, cất cánh lên mãi và cuối cùng lên mang lại gần Thượng đế và các tiên đồng. Tấm gương nhăn nhó rúm ró lại, ngoằn ngoèo và tuột ngoài tay bạn bè quỷ, tan vỡ tan thành triệu triệu mảnh.

Sự việc bây chừ trở phải vô cùng tồi tệ, tồi tệ hơn trước nhiều, mỗi mảnh gương vỡ nếu cất cánh vào mắt ai thì găm chặt vào đấy, làm cho những người ấy nhìn phần đa vật không nên lệch, chỉ thấy các cái xấu xa, mỗi mảnh gương bao gồm phép ma như tấm gương lớn, tất cả bao nhiêu mảnh gương là bởi ấy tấm gương.

Vô cùng tai hại! một số trong những người bị mảnh gương găm vào tim, tim họ trở đề nghị băng giá. Bao gồm mấy miếng to, người ta giảm ra làm cho kính cửa, tuy thế chớ bao gồm nhìn bằng hữu qua phần lớn vuông kính ấy!

Hai em bé

Giờ mang lại một chuyện sản phẩm hai.

Giữa một tp lớn, dân cư đông đúc, cống phẩm chen sít, chẳng hở tí đất, mong có không nhiều cây xanh, đề xuất trồng vào chậu. Đây là vườn cửa cây của họ.

Hai em nhỏ nhắn nhà nghèo đã gồm một mảnh vườn như thế. Chúng chưa phải là anh em ruột, nhưng bọn chúng yêu nhau như con một nhà. Cha mẹ chúng ở cạnh nhau, trên hai buồng gác gần cạnh mái nhà. ở giữa hai căn buồng có một máng nước, mỗi buồng tất cả một cửa sổ nhỏ. Chỉ việc bước qua máng nước là công ty nọ sang nhà kia được.

Cha bà bầu chúng treo bên dưới mái nhà một chiếc thùng gỗ lớn, trồng rau xanh trong thùng để nạp năng lượng và cả một cây huê hồng nữa. Như vậy là mỗi thùng gồm một gốc hông, phần nhiều gốc hồng này mọc vô cùng khoẻ.

Cha bà mẹ chúng để hai thùng bên trên máng nước có tác dụng thành dòng cầu bắc thân hai hành lang cửa số ; có thể gọi đó là một cái vườn nhỏ, những thứ cây trong vườn cửa mọc tốt. Rất nhiều quả đậu lủng lẳng trên thùng gỗ, hồng uốn nắn thành một chiếc vòm quanh cửa ngõ sổ, trông như một khải trả môn xanh tươi kết bởi lá.

Hai đứa trẻ chơi với nhau trên mặt thùng. Bọn chúng ngồi trên những chiếc ghế con, dưới cụm hoa hồng và vui chơi ngoan ngoãn.

Mùa đông đến, cửa kính tủ đầy băng giá. Nhị trẻ, em trai tên là là Kay, em gái là Giecđa, lấy tiền si-linh đồng hơ vào phòng bếp lò, rồi xay vào tấm kính rét mướt ngắt; như thế là trên mỗi cửa ngõ kính lạnh ngắt; như thế là trên mỗi cửa kính thành các hình một lỗ kính trong, tròn cùng nhỏ, hoàn toàn có thể nhìn qua được.

Mùa hè chỉ khiêu vũ một cách là chúng đã thanh lịch tới nhà nhau rồi; nhưng mùa đông thì yêu cầu leo lên, leo xuống rất nhiều cầu thang mới gặp gỡ nhau được, ngoại trừ trời tuyết cất cánh tới tấp.

Bà của Kay nói:

– Đàn ong trắng vo ve đấy.

– Chúng có chúa ko hả bà? Kay hỏi bà, bởi nó hiểu được ông phải có chúa.

Bà đáp:

– khăng khăng là tất cả chứ! Ong chúa cất cánh ở vị trí tuyết rơi sum sê nhất. Ong chúa to lớn nhất bầy và chẳng lúc nào đậu trên vớ cả. Nó bay luôn luôn vào vào mây. Các đêm đông nó bay qua những phố trong thành và liếc qua cửa kính. Thời điểm đó cửa ngõ kính đậy đầy băng giá, thành các hình những cành hoa trắng đẹp lung linh vời.

– Ồ! Vâng, cháu đã thấy rồi, hai đứa con trẻ đồng thanh nói:

– Bà chúa Tuyết đã có được vào không hả bà?

Giecđa hỏi:

– tất cả chứ, bà đáp.

– Cứ vào đây mà xem! Kay nói. Mình sẽ mang lại bà ấy lên nhà bếp lò nóng làm cho bà ấy cháy tan ra.

Bà Kay vuốt tóc cháu và nói sang những chuyện khác.

Buổi tối, Kay mặc áo lót, trèo lên loại ghế tựa dựa gần hành lang cửa số và liếc qua một lỗ ra ngoài trời. Mấy bông tuyết rơi xuống, một bông mập lên, bự mãi, rồi trở thành một người lũ bà khoác áo trắng dài rực rỡ, trông như dệt bởi ức triệu tua bông nhỏ dại tí tất cả điểm sao. Trông bà ta lịch lãm và xứng đáng yêu, nhưng tín đồ bà toàn băng giá, vào lóa cả mắt. Mặc dù thế bà ta vẫn có vẻ như như một fan thật.

Mắt bà như hai ngôi sao 5 cánh sáng, quan sát mãi không chớp. Bà ta chú ý về phía cửa sổ, gât đầu cùng vẫy tay. Kay hoảng loạn nhảy tọt xuống bên dưới ghế. Hình như cu cậu phát hiện ra một nhỏ chim lợn cất cánh qua hành lang cửa số con cạnh bên mái nhà.

Ngày ngày tiếp theo trời lạnh khan. Rồi tuyết tan, ngày xuân lại tới. Mặt trời rọi sáng, cây xanh xanh tươi, chim nhạn có tác dụng tổ, hành lang cửa số mở với hai đứa trẻ lại ngồi chơi trong các vườn nhỏ dại cao tít, bên trên chốc các tầng gác, gần máng nước giáp mái nhà.

Mùa hè tới, hồng trổ hoa rực rỡ, bé xíu Giecđa vẫn học ở trong một bài bác thánh ca nói đến hoa hồng, bé hát đến Kay nghe:

“Hoa hồng mọc vào thung lũng.

Nơi mà đức Chúa Giêsu đã phán bảo ta…”

Đôi trẻ núm tay, hôn vào đông đảo bông hồng, ngắm nhìn và thưởng thức mặt trời trong sáng của Thượng đế và nói với lên như thể nói với chúa Giêsu vậy. Số đông ngày hè sao nhưng mà đẹp thế! vui vẻ thay mẫu cảnh được ra đùa với nhau mặt những gốc hồng tươi xuất sắc không chấm dứt nở hoa!

Kay với Giecđa vẫn ngồi xem tranh vẽ súc đồ trong một quyển sách. Đồng hồ ở gác chuông nhà thời thánh điểm năm giờ bất chợt Kay kêu lên:

– Ái! Mình đau nhói nghỉ ngơi tim và gồm vật gì bắn vào mắt mình ấy!

Giecđa níu đem cổ bạn và Kay gương to mắt lên. Giecđa chẳng bắt gặp gì cả.

– có lẽ nó bắn ra rồi! Kay nói.

Nhưng không phải. Giữa những mảnh gương quái quỷ ác, chắc chúng ta còn nhớ tấm gương quỷ quái có tác dụng cho tất cả những gì cao cả và đẹp tươi khi soi vào nó sẽ trở thành bần tiện xấu xa. Kay tội nghiệp vừa bị một mảnh gương ấy phun vào tim, từ bỏ đấy tim của nó lạnh như băng giá. Kay ko thấy khổ cực nữa, dẫu vậy tai hoạ đang đi vào với em.

Kay hỏi Giecđa:

– Sao lại khóc thế? Giecđa hét lên.

Thấy các bạn sợ hãi, Kay vặt thêm một bông hồng nữa với chạy ra cửa sổ xa khu vực Giecđa đứng.

Giecđa với tập tranh đến. Kay chế giễu những tranh ảnh đẹp cùng quyển sách giỏi ấy. Lúc bà Kay nói chuyện cổ tích. Kay vẫn mang lại nghe nhưng làm sao cắt nghĩa được sự đổi khác của chú bé? Chú ngồi ra đằng sau bà cụ, treo kính vào rồi nhai lại phần lớn điều bà vậy kể? Chú bắt chước khéo lắm làm hầu như người bi tráng cười. Không nhiều lâu sau chú bắt chiếc và đi theo toàn bộ mọi fan trong đường phố. Ai có tật gì kỳ quái ác hoặc xấu xí, Kay bắt trước được ngay với mọi người đều khen:

– Thằng bé xíu này thật thông minh!

Chính mảnh gương vỡ sẽ găm vào mắt em, đã chui vào tim em, vì thế mà em đã giễu cợt mọi người chế nhạo cả Giecđa là bạn mà trước đó em vô cùng yêu quý. Hồ hết trò chơi giữa nhị đứa trước vui là thế mà bấy giờ trở thành chán ngắt.

Một ngày mùa đông, tuyết rơi không ngớt, Kay mang ra bên ngoài trời một kính hiển vi rồi giơ vạt áo hứng mọi bông tuyết. Kay bảo:

– Giecđa xem qua kính nhưng xem này!

Mỗi bông tuyết trong khi lớn hẳn lên, trông giống như một đóa hoa bùng cháy hay như một ngôi sao 5 cánh mười cánh. Thiệt là đẹp!

– Sao mà đẹp thế! Kay nói. Giecđa thấy không?

Đẹp bằng mấy hoa thật ấy chứ! Hoa tuyết chẳng tất cả tí vết nào cả, thật là trả toàn cho tới lúc nó chảy thành nước.

Lát sau, Kay ta đi găng, vác chiếc xe trượt tuyết tới. Em nói với Giecđa:

– Tớ được phép đi trượt tuyết sinh hoạt quảng trường với đa số người đây.

Nói rồi nó ra chỗ bến bãi trượt tuyết. Hồ hết trẻ quả cảm nhất thường giỏi buộc xe trượt tuyết sau xe các bác nông dân để được đi dạo xa. Trò nghịch thật thú vị. Lũ trẻ sẽ nô chơi với nhau bỗng bao gồm một mẫu xe trượt tuyết khủng đi tới, xe cộ sơn màu trắng tuyết, vào xe có một người lũ bà ngồi, trên mình khoác chiếc áo choàng lông trắng, đầu nhóm mũ color trắng. Cái xe chạy xoay quanh bãi nhì vòng. Kay buộc xe của nó vào xe pháo kia cùng trượt theo.

Họ đi vào phố cạnh đấy. Dòng xe trượt đi mọi khi một nhanh hơn. Người lũ bà ngồi trên xe trở lại cười với Kay. Dường như bà quen biết nó thì phải. Những lần Kay định túa xe của chính bản thân mình ra thì tín đồ bà lạ khía cạnh lại không đồng ý ra hiệu, tạo nên Kay không dám cử hễ nữa. Cứ như thế họ ra tới cửa ngõ ô. Lúc đó tuyết rơi xum xuê đến nỗi Kay không nhận thấy hai bàn tay của chính nó nữa.

Kay nhanh chóng tháo dây thừng nối xe của nó vào xe cộ trượt tuyết lớn, nhưng lại vô hiệu. Loại xe bé dại của nó như bị nối sát vào xe to và bị bôi cấp tốc như gió.

Kay kêu to, nhưng không người nào nghe thấy giờ đồng hồ nó. Tuyết rơi cù cuồng và xe vẫn cứ chạy. Thỉnh phảng phất xe lại xóc lên như chạy qua số đông cánh đồng với thảo nguyên vậy. Kay lo sợ. Nó ước ao đọc một phiên bản kinh, cơ mà nó chỉ nhớ bao gồm bảng cửu chương thôi.

Những bông tuyết lớn, béo mãi, lớn bởi những nhỏ gà. Ngựa chiến kéo xe hốt nhiên nhảy kiêng sang một bên. Loại xe dừng lại và fan ngồi trên xe đứng dậy. áo choàng cùng mũ của bà ta đầy các tuyết. Đó là 1 trong bà có vẻ như quý phái, cao lớn, cứng cỏi, trắng toát: bà chúa Tuyết.

– thế là bọn họ đã mang đến nơi thận trọng vô sự! Bà nói. Nêu em giá thì đưa vào tấm domain authority gấu của ta. Bà để Kay vào trong xe cạnh bà và kéo dòng áo choàng lông thú lên trên người nó. Nó ngồi đấy như bị vùi trong đụn tuyết

– Em còn rét không? Bà hỏi với ôm hôn lên trán nó. Mẫu hôn nóng sốt và thấm vào tận tim Kay, trái tim bị rét như băng giá. Nó cảm xúc như sắp tới chết.

Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua một lát thôi.

Xung quanh nó đông đảo vật những mờ nhạt, trông ko rõ. Nó kêu lên:

– chiếc xe trượt tuyết của tôi! Chớ quên chiếc xe trượt tuyết của tôi!

Đó là vật thứ nhất nó nghĩ sau khoản thời gian tỉnh lại.

Bà ta buộc xe của chính nó lên sống lưng một con gà trắng, con gà bay sau sườn lưng họ, với theo cái xe bên trên lưng. Bà lại hôn Kay một đợt nữa, có tác dụng nó quên hẳn nhỏ xíu Giecđa, bà và phụ huynh nó.

– Ta chỉ hôn em lần này nữa thôi, bà chúa Tuyết nói, vì em sẽ bị tiêu diệt nếu ta hôn em thêm một lượt nữa.

Kay quan sát bà ta. Bà khôn xiết đẹp. Không tồn tại một khuôn khía cạnh nào diễm lệ hơn. Bà không tồn tại vẻ thờ ơ như băng giá chỉ như hôm bà vẫy tay ra hiệu mang đến nó ngoài hành lang cửa số nhà nó. Nó thấy bà thiệt toàn mỹ. Nó ko cảm thấy lo lắng nữa với kể với bà rằng nó biết làm tính nhẩm, biết làm tính phép tắc tam suất, biết diện tích và số lượng dân sinh của một vài ba nước.

Bà chúa Tuyết mỉm cười. Kay cảm xúc sự hiểu biết của bản thân chưa vào đâu, với đưa ánh mắt ra khoảng không bao la. Gió bão rít lên cuồng loạn nghe như bao gồm tiếng vọng những bài bác hát cổ.

Họ vượt trải qua không ít rừng rậm, hồ nước ao, biển lớn cả và đất đai. Một luồng gió lạnh như băng thổi bên dưới chân họ, chó sói rúc vang, tuyết lóng lánh, quạ đen vừa cất cánh vừa kêu ran. đêm tối trăng đậy lánh, chiếu khắp thai trời. Buổi ngày Kay ngủ dưới chân Bà chúa Tuyết.

Vườn nhà bà biết chiếu lệ lạ

Khi Kay đi rồi thì Giecđa nghĩ về gì? Kay đi đâu? Chẳng ai biết. Đi về phía nào, cũng chẳng ai hay. Chỉ nghe lũ trẻ nhỏ kể lại rằng chúng đã nhìn thấy Kay buộc cái xe của nó vào một chiếc xe cộ trượt tuyết lớn và đi về phía cửa ngõ ô. Nhỏ nhắn Giecđa đang khóc, khóc nhiều lắm. ở đầu cuối người ta đoán là Kay đã rơi xuống sông cách đây không lâu và chết đuối rồi.

Mùa xuân đang đến. Mặt trời xuất hiện thêm chói lọi.

– chắc chắn rằng Kay đã chết ở 1 nơi xa. Giéc nhiều nói.

– Ta không tin là như thế! mặt trời bảo.

– chắc chắn rằng Kay đã bị tiêu diệt ở khu vực rất xa, bé bỏng nói với bọn chim nhạn.

– công ty chúng tôi không tin điều đó, đàn chim trả lời.

Cuối thuộc Giecđa cũng hoài nghi là Kay vẫn chết. Một buổi sáng em nói:

– Mình đi đôi giầy đỏ mới tinh này và ra sông hỏi coi Kay đã ở đâu.

Trời bắt đầu tang tảng sáng. Nó hôn bà nó từ bây giờ còn đang ngủ, xách đôi giày đó ra đi một mình, theo lối cửa ra sông.

– Sông ơi! bao gồm thực là sông sẽ bắt anh bạn thường vẫn chơi với tôi không? Tôi vẫn biếu sông đôi giầy đỏ giả dụ sông trả lại các bạn cho tôi!

Hình như những ngọn sóng đã niềm nở chào đón nó. Nó ném đôi giày mà nó quý tốt nhất trên đời xuống dòng nước đang rã xiết. Tuy thế giầy rơi sát quá, sông lại tiến công giạt vào bờ, như có ý không đồng ý cái của quý nhất của Giecđa vị sông bao gồm bắt Kay đâu.

Nó tưởng vày ném chưa xa, cho nên nó trèo lên chiếc xuồng sẽ nổi giữa những vết bụi cói, đi ra tận mũi xuồng để ném đôi giầy lần nữa. Chiếc xuồng ko buộc đề xuất trôi ra xa. Thấy thế, nó vội đi về phía đuôi xuồng, dẫu vậy xuồng sẽ trôi cánh bờ rộng một mét rồi và càng ngày lướt đi nhanh hơn.

Giecđa sợ hãi quá oà khóc, mà lại chẳng ai nghe thấy, ngoài bọn chim sẻ. Chim quan yếu mang em vào bờ được. Bọn chúng vừa cất cánh dọc 2 bên bờ vừa hót như để an ủi nó.

– Có chúng tôi đây! Có cửa hàng chúng tôi đây!

Xuồng trôi theo cái nước bóc tách xa hẳn bờ sông. Giecđa ngồi trên xuồng, chân nó vẫn đi tất. Đôi giày nổi ngơi nghỉ phía sau, không trôi kịp xuồng.

Hai mặt bờ trăm hoa đua nở, cây cổ thụ um tùm, hàng đàn bò và rán gặm cỏ bên trên cánh đồng, nhưng không tồn tại một trơn người.

– chắc rằng dòng sông sẽ đưa ta mang lại với Kay bé nhỏ dại của ta chăng? Giecđa âm thầm nghĩ.

ý nghĩ đó có tác dụng nó vui hẳn lên. Nó đứng lên và nhìn nghía 2 bên bờ xanh biếc hàng giờ. Xuồng trôi sang một khu vườn mập trồng toàn anh đào. Trong vườn có một căn nhà nhỏ, bao gồm những hành lang cửa số sơn xanh đỏ trông rất kỳ quặc. Công ty lợp ra, trước nhà bao gồm hai chú bộ đội gỗ bồng súng như chào bạn qua lại.

Giecđa tưởng đây là người thiệt kêu cứu. Không thấy bọn họ trả lời. Làn nước đẩy xuồng vào liền kề ngôi nhà. Giecđa kêu lớn hơn. Một bà rứa trong nhà đi ra. Bà phòng nạng cùng đội mẫu mũ cói lớn. Bà suýt xoa.

– Khốn khổ bé bé! Sao lại bị làn nước chảy xiết cuốn trôi chũm này?

Bà nói với lấy nạng khều, kéo cái xuồng vào bờ rồi đỡ Giecđa lên bờ.

Giecđa vui mắt được lên xung quanh đất, nhưng trong lòng có ý sợ hãi bà lão kỳ lạ này.

– con cháu lại đây! cháu là con nhà ai? Sao cháu lại ngồi thuyền trôi mãi cho đây?

Giecđa nói lại cho bà lão nghe vụ việc đã xảy ra. Bà lão lắc đầu. Hừ! Hừ!

Khi Giecđa hỏi bà có trông thấy Kay đâu không, bà trả lời không thấy, nhưng kiên cố rồi Kay đang đến.

Như gắng thì chẳng cần buồn, mà lại hãy nếm đa số quả anh đào thơm ngọt cùng ngắm số đông hoa đẹp, đẹp hơn các bông hoa trong số tập tranh nhiều. Mỗi nhành hoa đẹp còn biết nói một chuyện khôn cùng dài.

Bà lão di động cầm tay Giecđa dắt vào nhà rồi đóng cửa lại. Một ánh nắng kỳ diệu qua các cửa sổ rất cao và các ô kính màu sắc đỏ, xanh, đá quý dọi vào nhà. Bên trên bàn bày đầy phần đa quả anh đào trông khôn cùng ngon. Giecđa muốn ăn bao nhiêu cũng được. Bà lão lấy mẫu lược bởi vàng chải tóc đến nó, uốn thành hầu hết búp rubi óng anh bao phủ khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của Giecđa.

Đã từ lâu bà ao ước có một cháu gái, bà nói:

– Bà sẽ tìm rất nhiều cách tạo cho cháu khỏi buồn.

Được bà lão chải tóc đến Giecđa dần dần quên cả Kay, người bạn bè nhất của nó, vày bà lão gồm phép lạ. Nhưng bà ko phải là 1 trong những phù thuỷ ác nghiệt. Bà chỉ có tác dụng điều lành; bà mong mỏi giữ Giecđa lại. Bà ra vườn rước nạng chĩa vào các khóm hồng làm cho hoa đã nở đẹp tự dưng chui ngay xuống đất đen, không thể trông thấy dấu vết gì nữa. Bà lão sợ hãi rằng khi trông thấy hoa hồng Giecđa lại nhớ mang đến Kay và vứt đi mất.

Bà dẫn Giecđa ra vườn hoa. Cảnh tại đây tuyệt đẹp, hương thơm ngào ngạt. ở đây có đủ các loại hoa, nhiều siêu hạng tượng được, hoa của tất cả bốn mùa, muôn màu muôn vẻ. Không có tập tranh nào có đầy đủ color và đẹp như thế.

Giecđa vui vẻ nhảy nhót mọi nơi. Nó vui đùa đến lúc mặt trời lặn sau đám cây anh đào. Bà lão sửa soạn mang lại nó một cái giường lung linh có gối đỏ viền tím nhằm nó ngủ mơ thấy những giấc mộng đẹp như các giấc mộng của một bà hoàng.

Sáng hôm sau ngủ dậy này lại chơi cùng với hoa bên dưới nắng ấm. Những ngay qua đi như vậy. Giecđa trực thuộc từng bông hoa. Hoa hồng nhiều mặc dù thế nó thấy thiếu hụt một bông. Bông gì nó không biết, chỉ thấy là thiếu.

Một hôm Giecđa vẫn ngồi, tự dưng nhìn vào mẫu mũ cói gồm vẽ hoa của bà lão. Bông hoa đẹp tuyệt vời nhất là một bông hồng. Bà lão đã có tác dụng phép cho những bông hồng chui xuống đất, nhưng mà lại xem nhẹ bông hồng bên trên mũ. Sống đời ai mà lại rất có thể nghĩ đến toàn bộ mọi máy trong một lúc!

– Sao? Giecđa hỏi, sinh sống đây không tồn tại hoa hồng à bà?

Nó chạy vào những luống hoa, tra cứu mãi, tra cứu mãi, cũng chẳng thấy gồm hoa hồng.

Nó ngồi xuống oà lên khóc.

Nước đôi mắt nó nhỏ dại đúng vào địa điểm cây hoa hồng đã biến đi làm ướt đất; tức thì huê hồng lại mọc lên, tươi tắn như trước lúc chui xuống đất. Giecđa ôm siết lấy cây hồng, hôn lên hoa, nghĩ mang lại hoa hồng ở nhà rồi nghĩ luôn đến Kay.

Nó nói:

– Chết, mình bỏ mất bao nhiêu thời hạn rồi! bản thân phải đi tìm Kay chứ? Hoa gồm biết Kay nơi đâu không? Hoa gồm tin rằng Kay đã chết tại một nơi vô cùng xa không?

Hoa hồng đáp:

– Kay chưa bị tiêu diệt đâu! shop chúng tôi vừa ở bên dưới đất địa điểm ở của rất nhiều người chết lên, nhưng không gặp mặt cậu ta.

Giecđa cảm ơn hoa rồi đi tới các hoa khác. Đến hoa nào thì cũng ngó vào đài nhưng mà hỏi tất cả biết bây chừ Kay ở chỗ nào không.

Hoa huệ đỏ nói:

– Em có nghe thấy giờ trống tấn công không? hai tiếng Tùng, Tùng mà? Em hãy nghe giờ đồng hồ hát của người bầy bà goá chồng! Hãy nghe những tăng lữ mong kinh! Một thanh nữ người ấn khoác áo nhiều năm đỏ trèo lên giàn hoả thiêu; ngọn lửa quấn quanh đem bà và xác chồng bà; tuy nhiên bà lại suy nghĩ đến người có đôi mắt sáng rực hơn hết giàn hoả, người mà tầm nhìn nồng cháy thâm nhập vào bà mạnh hơn hết ngọn lửa sắp thiêu cháy thân thể bà thành tro bụi. Ngọn lửa của trái tim có thể chết trong ngọn lửa giàn củi ko nhỉ?

Giecđa nói:

-Mình chịu tất yêu hiểu được.

– Đó là 1 trong chuyện đã xảy ra trong đời tôi, huệ đỏ nói.

– Còn hoa bìm bìm định đề cập chuyện gì nào?

Bìm bìm nói:

– trên núi kia tất cả một tòa thọ đài. Cây trồng xanh tươi quanh năm, mọc trên số đông bức tường red color đến tận bao lơn. Trên bao lơn tất cả một cô nàng đẹp đứng đấy. Nữ giới thường cúi xem qua khe núi xuống đường. Vào đám huê hồng lủng lẳng bên trên cành chẳng có đoá nào tươi vui bằng nàng. Hoa mận bị gió cuốn đi cũng không dịu nhõm hơn nàng. Bộ áo lụa cô gái mặc phập phồng trước gió. Còn chàng, sao chàng không đến nhỉ?

Giecđa hỏi:

– Hoa nghĩ cho Kay đề xuất không?

Bìm bìm trả lời:

– mình chỉ kể lại đời bản thân ,thuật lại giấc mơ của bản thân thôi.

Hoa mao lương nói chuyện gì đấy?

Mao lương nói:

– thân hàng cây fan ta treo dây cùng ván gỗ có tác dụng đu, nhì em bé xinh đẹp vẫn đánh đu, trên mũ mỗi em có đính một nhành hoa hồng white như tuyết và một dải lụa xám phân phất theo chiều gió. Nhị em ngồi quăng quật thõng chân, còn anh của những em thì đứng trên đu.

Em trai quấn cánh tay vào dây để lưu lại đu cho chắc hẳn hơn, bởi vì một tay em còn buộc phải cầm dòng bút, tay cơ cầm mẫu ống thổi bọt xà phòng bởi đất. Em vừa tiến công đu vừa thổi sản phẩm dây bong bóng bằng nước xà phòng, chúng bay lên và trông như nhuộm bởi nhiều color sắc.

Cái bong bóng sau cùng dính vào ống thổi cùng bị gió thổi ngả về một bên. Một con chó mực con đứng vươn nhì cẳng sau để với theo đu. Đu bay, chú chó ngã xuống cùng sủa om lên. Khủng hoảng bong bóng xà phòng tan vỡ dần. Một mảnh ván bay, một sạn bong bóng vỡ, sẽ là câu ca của tôi.

Xem thêm: Quản Lý Hiệu Quả Và Thông Minh Nguồn Tiền Của Bạn, 100+ Hinh Anh Dep Cua Ca Si Du Thien

– Chuyện hoa đề cập hay đấy, nhưng lại giọng hoa bi thiết lắm cùng sao không thấy nói đến tên Kay. Dạ hương thơm lan nói gì nào?

– Có bố chị em, vào trắng cùng đáng yêu. Một cô áo đỏ, một cô áo xanh, một cô áo trắng. Tay cố tay, những cô nhảy múa xung quanh hồ yên bình dưới ánh trăng. Bầu không khí ngát hương thơm thơm. Họ biến chuyển vào trong rừng, hương thơm lại càng thơm ngát.

Một lát sau, cỗ quan liêu tài, có ba cô bé nằm vào đó, từ trong rừng tối om tuột xuống phương diện hồ. Đom đóm đậu trên cây cỏ lập loè, hồng giống như các ngọn đèn con. Các chị em đang ngủ hay mệnh chung rồi? mừi hương của muôn hoa khiến cho ta cảm xúc rằng các nàng đã chết! Chuông nhà thời thánh rung lên bạn dạng cầu hồn…

– Hoa kể làm cho mình sợ hãi quá! Giuđa nói! hương thơm hoa nồng quá khiến cho mình nhận định như các cô đã bị tiêu diệt và cả Kay nữa, tuy vậy nó có thật là Kay bị tiêu diệt rồi không? Những hoa lá hồng đã bị chôn xuống đất bảo rằng Kay không chết, tất cả thật chũm không?

– Kính công! Hoa dạ lan hương thơm hình chuông rung lên. Chúng tôi không rung chuông nguyện cầu cho Kay đâu và shop chúng tôi không biết Kay là ai cả. Chúng tôi chỉ hát lên bài bác ca của chúng tôi, bài hát độc nhất vô nhị mà shop chúng tôi biết.

Giecđa đi đến bông hoa tuyết đang lấp lánh trong chùm lá xanh biếc. Nó nói:

– Hoa rất đẹp như khía cạnh trời nhỏ trong sáng. Hãy chỉ cho khách hàng nơi mình hoàn toàn có thể tìm thấy Kay, người bạn chí thân của mình.

Hoa tuyết chăm sóc nhìn Giecđa, hoa hát bài bác gì bây giờ nhỉ. Bài bác hát của hoa cũng chẳng liên quan gì mang lại Kay cả:

Ngày đầu xuân, mặt trời nóng bỏng soi xuống cái sân nhỏ. Tia nắng lướt cho tới tận bức tường trắng nhà mặt cạnh, khu vực đó mọc lên những hoa lá màu vàng đầu tiên lóng lánh như tiến thưởng thật. Đó là chuyện của hoa tuyết kể.

– Trời! Ta mất bao nhiêu thời gian! Giecđa kêu lên. Đã quý phái thu rồi ư? nắm thì mình chẳng nên nghỉ ngơi nữa!

Nó nói rồi đứng dậy lên đường.

Chân nó mỏi rồi. Bao phủ nó phần nhiều vật đã chìm vào trong giá chỉ lạnh. Lá liễu đã tiến thưởng úa cùng rỏ sương xuống khía cạnh nước. Lá ban đầu rụng. Riêng bao gồm một cây dương mai vẫn nặng trĩu đều quả chát lè, ăn sâu vào ghê răng. Cảnh vật xám xịt với nặng nề.

Hoàng tử và công chúa

Giecđa đành đề nghị ngồi nghỉ. Gần khu vực nó ngồi bao gồm một con quạ lớn, quạ đậu ngơi nghỉ đấy trường đoản cú lâu, nhìn em, phủ nhận rồi cất tiếng kêu: “quạ! quạ! quạ! quạ!” quạ cần thiết nói rõ rộng được nữa, tuy vậy tỏ ra suy xét cô bé và hỏi nó đi đâu một mình như vậy.

Giecđa nghe rõ hai tiếng “một mình”, nó thuật lại cuộc sống và nỗi băn khoăn lo lắng của nó của nó mang lại quạ nghe, rồi hỏi quạ gồm trông thấy Kay đâu không.

Quạ nhấp lên xuống đầu, suy xét một dịp rồi nói:

– tất cả thể! bao gồm thể!

– thiệt ư? Giecđa reo lên với ôm ghì đem quạ cơ mà hôn, suýt nữa làm cho quạ chết ngạt.

– làm những gì mà rối lên thế? quạ bảo. Tôi nghĩ rằng cậu nhỏ nhắn mà tôi đang thấy chắc hẳn rằng đúng là Kay. Nhưng mà giờ thì chắc chắn là cậu ta mê say công chúa hơn cùng đã yêu cô rồi.

– Kay ở trong nhà một nàng tiểu thư ư? Giecđa hỏi.

– Phải, cô hãy nghe đây, quạ đáp, nhưng lại nói dòng tiếng của cô khó khăn quá đi mất. Giá cô biết nói tiếng chim thì giỏi biết mấy!

– Không, tôi chưa học giờ chim bao giờ. Bà tôi thì biết. Tiếc quá nhỉ! nếu như tôi siêng năng học bà tôi thì tốt quá!

– không sao! quạ nói. Tôi sẽ nỗ lực nói nuốm nào nhằm cô rất có thể hiểu được.

Và quạ đề cập lại tất cả những gì cơ mà quạ biết.

– trong giang sơn shop chúng tôi đang đứng đây tất cả một nàng công chúa rất mực thông thái, đang học qua vớ cả sách vở và giấy tờ trái khu đất này, dẫu vậy được loại quên ngay. Giờ người vợ đã đăng vương báu rồi. Dương thế đồn rằng phụ nữ thường hát bài” Ta ao ước lấy chồng” với một giọng nghe như ân oán như sầu.

Thật là bài bác hát đầy ý nghĩa! Nàng mong lấy chồng nhưng lại kén chọn một tín đồ biết nói năng chứ chưa phải người chỉ có hiệ tượng chững chạc. Dòng vỏ ngoài, thanh nữ cho là không đặc biệt mà còn giúp cho nàng khó tính nữa là khác. Tự nhiên có một ngày thanh nữ bắt những mệnh phụ trong triều học tiến công trống và họ cũng thích thú được học dòng môn ấy. Họ đồng thanh nói:

– giỏi quá là hay! Chính cửa hàng chúng tôi cũng sẽ nghĩ cho điều ấy.

Quạ nói tiếp:

– Cô hoàn toàn có thể tin phần đa điều tôi kể. Tôi có một cô bạn nữ đã được tín đồ ta mang đến nuôi, được cất cánh nhảy thoải mái trong cung cùng kể lại toàn bộ cho tôi nghe.

Cô các bạn ấy là một trong những ả quạ cái, vày quạ đực thì chỉ đánh chúng ta với quạ mẫu chứ sao.

Một hôm bên trên báo đăng chân dung công chúa gồm đóng khung người quả tim với in tên công chúa, có gạch dưới hẳn hoi. Báo còn đăng ví dụ tất cả những chàng trai mặt mũi tự tin đều hoàn toàn có thể vào lâu đài thì thầm với công chúa.

Chàng nào nói năng lưu giữ loát, linh hoạt thì được rước công chúa.

ái chà! thật là náo nhiệt! những chàng trai vào sum sê nhau. Nhưng lại suốt nhì ngày chẳng một ai thành công. ở phía bên ngoài thì anh nào cũng nói năng lau láu thoắng, nhưng mà một lúc đã lao vào lâu đài, trông thấy bộ đội gác bận áo giáp bạc, thấy quân hầu đeo tua rua xoàn đứng trên ước thang, khi cách vào những căn chống sáng trưng, các chàng trai đâm hoảng và lúc tới trước ngai rồng vàng, nơi công chúa ngồi, thì chẳng nói được gì hơn là tái diễn tiếng sau cùng trong lời phán bảo của công chúa.

Cách đối đáp ấy chẳng làm cho nàng thích thú chút nào. Nói cách khác các nam nhi ấy đang hút vô số thuốc lào phải ngây bất tỉnh nhân sự như tín đồ say thuốc. Chỉ đến khi ra tới ngoài phố họ mới lại khoác lác chích chòe. Bọn họ đông lắm, xếp thành hàng dài.

Tôi đậu gần đấy giúp xem họ. Họ mong ngóng đến nỗi yêu cầu nhịn đói, nhịn khát, thay mà ở lâu đài người ta chẳng mang đến họ đến một ly nước lã. Gồm anh với theo bơ và bánh mỳ nhưng chẳng chia sẻ cho ai cả. Dẫu vậy anh ấy cho rằng cứ để cho họ đói lả đi, trông bọn họ thảm hại, công chúa vẫn gạt bọn họ ra”.

– mà lại còn Kay? Giecđa hỏi. Kay gồm ở đấy không?

– Khoan tí đã! Giờ mang đến lượt Kay rồi đây. Sang trọng ngày đồ vật ba, bỗng fan ta thấy một cậu bé nhỏ chẳng bao gồm xe ngựa gì cả, vui vẻ đi bộ tới thọ đài. Mắt cậu ta lấp lánh như đôi mắt cô vậy. Tóc cậu ta dài và khôn cùng đẹp, nhưng áo quần thì xấu xí.

– Kay đấy! Giecđa vỗ tay reo lên. Đúng là Kay rồi!

– Trên sườn lưng cậu ta đèo một cái túi vải vóc to.

– không phải túi vải đâu, đó là xe trượt cậu ấy sở hữu theo khi ra đi.

– cũng có thể, quạ đáp, bởi tôi không chú ý cậu ta kỹ càng lắm, nhưng cô bạn kể rằng lúc vào thành tháp trông thấy bộ đội gác khoác áo giáp bội nghĩa và lên thang gác gặp gỡ quân hầu đeo tua rua vàng, cậu ta không hề ngạc nhiên. Cậu ta chào họ cùng bảo: Đứng ở bậc thang như các anh thì ngán chết “Tôi thì tôi ưa thích vào trong bên hơn”.

Các căn phòng hầu hết sáng choang, một đoàn những quan lớn, quan tiền bé, đi chân không, tay bưng các chiếc khay bởi vàng. Giày của Kay khua lộp cộp đôi giầy ấy trong bên bà nội.

– Đúng, đúng đôi giầy khua lộp cộp! quạ nói. Anh chàng đi thẳng đến chỗ công chúa. Con gái ngự bên trên một viên ngọc to bằng chiếc guồng quay sợi. Những mệnh phụ vào triều thuộc đám thị tỳ bự bé, các quan khủng cùng đám thị vệ và lính hầu đủ các cỡ đứng tĩnh mịch xung xung quanh công chúa. Có điều lạ là càng đứng gần cửa ngõ ra vào, xa công chúa chúng ta lại càng tự đắc một cách đáng ghét ===== váo. Một tên thị vệ hạng bét đi giày băng túp, vác mặt lên cùng với vẻ kiêu căng, rất cạnh tranh coi.

– Trông thù ghét quả nhỉ! Giecđa nói. Tuy nhiên còn Kay thì sao? chúng ta tôi có làm ưng ý công chúa không?

– giả dụ tôi không là quạ thì dù đang đính hôn cùng với kẻ khác, tôi cũng sở hữu được công chúa. Chắc hẳn rằng là Kay cũng nói năng linh hoạt chẳng nhát gì tôi, tuy rằng tôi nói tiếng nhà quạ. Cậu ta rất bình tĩnh và rất đáng yêu. Cậu ta không tới để mong hôn nhưng mà chỉ cho để coi công chúa uyên bác đến nấc nào. Cậu ta phân biệt công chúa uyên thâm thật và nữ giới cũng nhận ra cậu ta thông minh gồm thừa.

– Đúng là Kay thừa đi rồi! Cậu ta học tốt quá, có thể làm được tính nhẩm và làm những việc đố có bố phép tính, quạ hãy vui mừng dẫn tôi mang lại lâu đài.

– Chẳng dễ dàng đâu! Quạ đáp. Làm gắng nào nhưng vào đấy được cơ chứ? Tôi đang hỏi con bạn tôi xem. Có lẽ rằng cô ta vẫn hiến đến ta một kế hay. Tôi cũng bắt buộc nói để cô biết rằng một em nhỏ nhắn như cô chẳng bao giờ được phép vào lâu đài đâu.

– Thật cố kỉnh ư? Kay nhưng mà biết tôi ở chỗ này thì chắc là cậu ta vẫn đón tôi vào ngay.

– Đợi tôi ngơi nghỉ cột cây số này nhé! Quạ nói rồi cất cánh đi.

Mãi đến chiều tối quạ new bay về và nói:

– Quạ! Quạ! Tôi đưa về cho cô lời chào của cô bạn tôi và đấy là một mẫu bánh nhỏ bạn tôi đã mang trong bếp để biếu cô. Chắc hẳn rằng cô đói lắm rồi. Cô không có giầy dép gì cả nên không thể đến lâu đài được đâu. Bộ đội gác cùng quân hầu sẽ không cho cô vào. Dẫu vậy chớ có khóc! Rồi cô cũng trở nên vào được thôi. Con bạn tốt của tôi có biết một thang gác con, túng thiếu mật, đem vào phòng ngủ với cô ta lại có thể mượn được chìa khóa phòng nữa…

Họ bước vào vườn, theo con phố lớn, lá rụng lả tả. Khi đèn trong thành tháp tắt hết, quạ dẫn Giecđa mang đến một loại cửa sau bỏ ngỏ. Giecđa lo ngại và rét ruột, tim đập thình thịch. Em cảm giác như sắp làm một điều gì xấu, nhưng thực ra em chỉ muốn gặp mặt Kay.

Phải, đúng cậu ta rồi! Giecđa ghi nhớ lại hai con mắt thông minh của cậu Kay, lại cỗ tóc nhiều năm nữa. Nó cảm xúc Kay mỉm cười như thể hai đứa đang ngồi nghịch với nhau sinh hoạt nhà, mặt gốc cây hoa hồng. Kiên cố Kay sẽ vui miệng được chạm chán lại nó, được biết thêm rằng nó phải đi lần chần bao nhiêu đường đất để chạm chán Kya, theo luồng thông tin có sẵn rằng trong nhà mọi người cực khổ như nỗ lực nào lúc không thấy Kay về.

Giecđa thấy trong trái tim vừa sốt ruột vừa vui sướng.

Họ đã tới thang gác. Sống đấy có một ngọn đèn để lên một dòng tủ đựng chén bát đĩa. Cô ả quạ đang đậu bên dưới đất, quạ quay đầu nhìn quanh quan sát quẩn trong lúc Giecđa lễ phép cúi đầu xin chào theo phong thái mà bà em vẫn dạy mang lại em.

– Anh ông xã chưa cưới của tôi đã nói tốt về cô với tôi khôn cùng nhiều, quạ dòng nói: cuộc đời cô thiệt là cảm động. Cô hãy nỗ lực lấy đèn, tôi vẫn đi trước. Họ theo tuyến phố thẳng mà lại đi, như thế sẽ không gặp gỡ ai.

– trong khi có nhiều người đang đi ở đằng kia! Giecđa nói.

Đúng vậy, gồm tiếng rít gầm bên em.

Giecđa thấy gồm một đoàn ông phệ bà phệ cưỡi rất nhiều con ngựa chân khiêm tốn bờm phất phơ, săn bắn thú.

– Đó là những thần mộng thôi, quạ nói:

Giecđa và quạ tiến vào vào phòng vật dụng nhất, can toàn lụa đỏ cùng đính hoa giả trên tường. Tất cả tiếng thần mộng vừa bay qua vừa rít lên, tuy thế chúng cất cánh nhanh thừa Giecđa không chú ý thấy. Rồi chúng ta vào những buồng, buồng nào cũng lộng lẫy.

Thoạt tiên bọn họ vào buồng ngủ. Xà nhà như một cây rửa lớn, lá bởi thuỷ tinh. Giữa buồng đặt hai chiếc giường, trông giống như hai bông huệ, từng cái đặt lên một loại bệ bằng vàng. Trên dòng giường căng rèm trắng, công chúa đã ngủ. Chắc rằng Kay đã ngủ trên chiếc giường căng mành đỏ mặt cạnh. Giecđa vun rèm, bắt gặp một người nằm nghiêng, quay sườn lưng ra ngoài, domain authority ở gáy color hung hung.

– A! Đúng Kay rồi, cô kêu lên cùng dè dặt mang đến cạnh giường.

Có tiếng rít của các thần mộng cưỡi con ngữa phi quanh phòng. Fan nằm ngủ đột tỉnh, quay ra… chưa hẳn Kay!

Hoàng tử chỉ giống Kay ở dòng gáy mà thôi. Trông nam nhi trẻ với đáng yêu. Công chúa từ bỏ giường ở bên cạnh có rèm trắng ngó sang với hỏi chuyện gì xảy ra. Giecđa oà khóc, thuật lại chuyện đời mình và không quên kể đến sự giúp đỡ của song quạ.

– Cô bé xíu đáng yêu đương thay! Hoàng tử cùng công chúa đồng thanh nói với phán bảo đôi quạ rằng chúng ta không giận quạ đâu, tuy nhiên lần sau không được thiết kế như thế. Chúng ta cũng hứa vẫn thưởng mang đến chúng.

Công chúa hỏi:

– những người muốn tự do hay là muốn nhận chức quạ của hoàng gia với được hưởng những thức ăn thừa vào bếp.

Đôi quạ nghiêng mình bái tạ và xin dấn chức trong triều. Chúng nghĩ cho tương lai cùng tâu rằng về già, đời sống được bảo đảm an toàn là quý nhất.

Hoàng tử ngồi dậy, dường giường cho Giecđa. Cô bé bỏng chắp tay lạy với suy nghĩ: “Dẫu sao bạn và đồ vật đều giỏi bụng cả”.

Nói rồi nó nhắm mắt ngủ thiếp đi. Thần mộng lại cù lại. Lần này họ biến thành những tiên đồng kéo một mẫu xe trượt tuyết trong có Kay ngồi. Trông thấy Giecđa chú nhỏ bé giơ tay vẫy chào. Tuy vậy đó chỉ nên mộng thôi. Lúc Giecđa tỉnh giấc giấc thì chẳng thấy Kay, cũng chẳng thấy xe và tiên đồng đâu. Tất cả biến mất.

Con gái quân chiếm đường

Hôm sau tín đồ ta mặc mang lại nó toàn nhung gấm lụa là, từ đầu đến chân. Tín đồ ta lưu lại nó ngơi nghỉ lại lâu đài để hưởng vinh quang phú quý, dẫu vậy nó chỉ xin một cái xe nhỏ, một con chiến mã và một đôi giày băng túp nhỏ. Nó mong muốn băng qua cố kỉnh giới bát ngát để tra cứu Kay.

Người ta mang lại nó một đôi giày và một chiếc bức xúc rất vừa. Lúc ra đi nó thấy một cỗ xe tuy vậy mã thiếp vàng new tinh. Gia huy của hoàng tử với công chúa lấp lánh lung linh ở bên trên xe. Người đánh xe, người hầu và lính hộ vệ gần như đội mũ bởi vàng. Hoàng tử cùng công chúa đặt Giecđa vào vào xe và chúc nó đi đường an toàn vô sự.

Quạ loại giờ đang thành hôn, tiễn chân nó bố dặm con đường và đậu ngay cạnh nó, vì chưng qua không thích bay theo xe. Quạ được đậu trên cổng thọ đài, vẫy cánh chào từ biệt. Chú ta không ra tiễn được vì từ thời điểm ngày nhậm chức, chú ăn nhiều quá yêu cầu bị căn bệnh đau đầu trầm trọng. Bên trong xe xếp đầy bánh ngọt, trên ghế để hoa quả và bánh mì.

– Đi nhé! mong chúa phù hộ mang lại em. Hoàng tử với công chúa hô lên.

Giecđa khóc oà lên, quạ dòng cũng khóc theo.

Đi được mấy dặm đường, quạ cũng từ giã nốt. Cả nhì đều buồn rười rượi. Quạ bay lên cành lá và liên tiếp vỗ cánh cho tới lúc xe pháo chở Giecđa đi khuất.

Xe mang đến một vùng đồi núi tối om. Lũ cướp trong số đó thấy xe che lánh, hoa cả mắt reo lên:

– đá quý đấy! đá quý đấy!

Chúng bảo nhau lao ra túm đem xe, giết bị tiêu diệt ngựa, thịt chết bộ đội hầu, fan hộ vệ, cả xà ích rồi kéo Giecđa thoát ra khỏi xe.

Mụ hầu già của đàn cướp tất cả bộ râu dài, rậm cùng đôi lông ngươi rủ xuống tận mắt reo lên:

– Con nhỏ xíu này lớn khoẻ. Xuất xắc lắm. Ngậy như nhân phân tử dẻ ấy. Trông nó như một con cừu béo. Thịt nó chắc là ngon!

Mụ già nói rồi rút bé dao sáng sủa quắc trông ghê ghiếc ra.

– Ái! Ái! Mụ thét lên bởi vì bị đứa phụ nữ bíu lấy cổ và cắm vào tai. Trông nó dường như dữ tợn cùng thích thú.

– lếu nào! Mụ mắng bé và sắp tới sửa chọc ngày tiết Giecđa.

– Để đến nó nghịch với con! Đứa phụ nữ nói. Nó đang cho con cái bao tay và áo đẹp mắt của nó. Nó vẫn ngủ chung với con.

Nói rồi này lại ngoạm vào tay mẹ nó làm cho mụ giãy nảy lên.

Bọn giật cười ầm cùng nói:

– Trông chị em con bên nó khiêu vũ kìa!

Đứa con lũ cướp nói:

– Con ao ước đi xe cộ ngựa.

Bọn chiếm nó trèo lên xe con ngữa với Giecđa do nó là 1 trong đứa trẻ ngang bướng thường được nuông chiều. Xe lao vào rừng, băng qua gốc cây cụt và hồ ao. Phụ nữ lũ giật cũng lớn bởi Giecđa cơ mà khoẻ to gan lớn mật hơn, vai rộng, mắt nâu. Cặp mắt black của nó hơi buồn. Nó ôm ngang lưng Giecđa và bảo:

– trường hợp tớ ko giận đằng ấy thì chúng chẳng dám giết đằng ấy đâu. Hẳn đằng ấy là một trong những công chúa?

– Không, Giecđa đáp rồi đề cập lại đời mình. Nó nói thêm rằng nó mếm mộ một cậu nhỏ bé tên là Kay.

Con bé xíu nghiêm nghị chú ý Giecđa và khước từ nói:

– bọn chúng nó không giết mổ đằng ấy đâu. Chỉ khi nào tớ gắt với đằng ấy thì bao gồm tớ vẫn giết đằng ấy.

Nói chấm dứt nó vệ sinh nước mắt cho Giecđa cùng thọc nhị tay vào những bao quyến rũ và mềm mại và nóng áp.

Xe ngừng lại. Cả bầy về tới lâu đài như hoang tàn của bầy cướp. Quạ khoang cùng quạ đen từ những nơi ào đến. Bầy đàn chó ngao to tường nhảy cẫng lên. Mỗi nhỏ đủ sức nuốt trộng một người. Vào một góc nhà, bảy tám con con ngữa đã win yên cương chuẩn bị lên đường, buộc xung quanh cột nhà. Bên trên tường binh khí rỉ nát, áo choàng rách bươm treo lộn xộn.

Giecđa bước vào, nhỏ gái bọn cướp dắt tay nó. Lúc mới đến, nó chưa phân biệt được gì cả, băn khoăn lo lắng bước ko vững.

Trong phòng béo đấy bồ hóng một lô lửa bốc cháy bên trên sàn nhà. Sương bốc nghi ngất xỉu lên xà nhà rồi loanh xung quanh tìm cửa sinh ra ngoài. Lũ cướp nấu bếp súp trong một cái nồi để lên đống lửa và đang quay trên đó nào là thỏ rừng, làm sao là thỏ nhà nhằm nguyên cả con.

Con gái lũ cướp nói với Giecđa:

– Đêm ni đằng ấy ngủ ở đây với cả bè lũ súc thứ xinh xinh của tớ.

Ăn xong, chúng nằm lăn vào một ngóc ngách nhà cửa có lót rơm. Bên trên chỗ ở có hàng trăm chim tình nhân câu đậu trên giá bán quen bắc ngang. Trong khi chúng sẽ ngủ, cơ mà khi nhì đứa mang đến thì đám chim ngửng đầu lên nhìn.

– tất cả bè phái chim này là của tớ, con bé nhỏ nói.

Nó bắt một con gần đấy, tóm mang chân nhấp lên xuống làm con chim đập cánh phành phạch.

– Hôn nó đi! Con bé bỏng reo lên với quẳng nhỏ chim vào mặt Giecđa.

– Đây là đôi người yêu câu rừng mất dạy, con bé nói tiếp còn chỉ vào gần như thanh fe chắn ngang miệng những hốc bên trên tường. Không nhốt lại là bọn chúng chuồn mất ngay. Và đây là em bé xíu yêu của tớ.

Nó vừa nói vừa ráng lấy sừng một chú nai gồm chiếc vòng đồng đeo cổ đang buộc ngay gần đây.

Đó là một con nai già tất cả đôi mắt hiền khô đang quan sát đứa đàn bà lũ kẻ cướp như dường như muốn van vỉ nó tha tội. Lông nai đã bạc gần hết và đôi chỗ đã rụng, trông thấy cả da. Trông nó fan ta rất có thể đoán rằng nó vẫn lang bạt những nơi và đã từng trải nhiều hơn nữa đau khổ. Con gái bọn cướp lại nói:

– loài vật này cũng đề xuất buộc cẩn thận, không thì nó vẫn đi mất. Tối nào thì cũng dứ nó bằng một mũi dao tạo nên nó hoảng lên đến là hay.

Nó rồi con bé rút ngơi nghỉ khe tường ra một nhỏ dao găm và dứ vào cổ nai. Loài vật khốn khổ lồng lộn lên làm con bé cười sằng sặc. Rồi chúng lên nệm ngủ.

Mới đầu, Giecđa nằm co ro vào một góc. Con bé hỏi giọng tương đối sẵng:

– Sao đằng ấy lại tránh tớ thế? Đằng ấy sợ hãi à?

Lại cách đây không lâu nào!

Giecđa hơi sợ, hỏi:

– Cậu giắt cả dao găm đi ngủ à?

– vớ nhiên con gái cướp đáp. Ai biết trước được điều gì xẩy ra trong tối hôm. Nhưng lại thôi, hãy nói chuyện Kay mang đến tớ nghe và mang lại tớ biết nguyên nhân cậu ta lại đi ngao du khắp trần gian như thế.

Giecđa mải mê thuật lại chuyện của nó không bao giờ quên một chi tiết, nhằm khỏi bắt buộc nghĩ đến loại nơi khủng khiếp mà tai hoạ đang dẫn nó đến. Trong những khi kể hầu hết nỗi lo bi tráng đã qua, nó lâm thời quên côn trùng lo hiện tại. Giecđa kể vô cùng dài, dài lắm. Đàn người tình câu vẫn gù trong chuồng, còn những chim khác đang ngủ cả.

Con cái lũ kẻ giật một tay quàng cổ Giecđa, tay kia thế dao găm cũng ngủ tuốt. Nhưng lại Giecđa ko có gì chợp mắt được. Em băn khoăn không biết rằng chúng tất cả để em sinh sống không tốt là bọn chúng sẽ giết thịt em. đàn kẻ giật ngồi quanh lô lửa uống rượu và ca hát. Mụ hầu cũng say khướt, té sấp ngửa. Giecđa sợ hãi run lên.

Đàn tình nhân câu nói với nó:

– Gù! Gù công ty chúng tôi đã phát hiện ra Kay. Một nhỏ gà trắng sở hữu xe trượt tuyết cho cậu ấy, còn cậu ấy thì ngồi vào xe của bà chúa Tuyết. Xe chạy qua rừng, nơi chúng tôi làm tổ. Bà chúa vẫn hà hơi làm công ty chúng tôi chết rét cả bầy chỉ còn hai đứa tồn tại thôi. Gu! Gù!

Giecđa reo lên:

– Này chúng ta trên kia nói gì thế? Bà chúa Tuyết đi đâu rồi? các bạn có lên tiếng tức gì không?

– chắc hẳn rằng bà ta đi mang đến xứ Napoli rồi, do nơi ấy có băng tuyết quanh năm. Cứ hỏi bác đang buộc ở dưới đấy thì biết.

Nai nói:

Quanh năm chỉ toàn băng cùng tuyết thôi, thật là thích. Sinh sống đấy được vùng vẫy thoải mái trong chiếc thung lũng thoáng rộng và loáng đãng. Chính đấy là nơi bà chúa Tuyết dựng lều vải vào mùa hè, những thành tháp của bà ta làm việc tít bên trên bắc cực, bên trên một quần đảo là Spite.

Giecđa lẩm bẩm:

– Kay! Kay!

– ở im, nhỏ gái bầy cướp dọa, nếu như không tớ sẽ cho 1 nhát dao và bụng bây giờ.

Sáng dậy Giecđa kể lại cho đứa bạn nghe phần đông lời tình nhân câu nói buổi tối qua. Bé gái đàn cướp trở bắt buộc nghiêm nghị, vừa lắc đầu vừa nói:

– Biết thế có ích gì?

Giecđa hỏi nai:

– Nai tất cả biết xứ Napoli chỗ nào không?

– Còn ai biết xứ ấy rộng tôi nữa? Nai đáp. Tôi hiện ra ở chỗ ấy và đã sống tương đối lâu trên loại đất bao phủ đầy tuyết ấy.

Thế bà chúa Tuyết gồm ở ngay gần Napoli không?

– Tôi không trông thấy bà chúa Tuyết bao giờ, tuy nhiên quê tôi đầy tuyết đậy quanh năm và là một xứ sở đẹp tuyệt vời nhất thế giới.

– Thôi đi, lão già lẩm cẩm, phụ nữ lũ kẻ cướp gạt đi, tớ gồm hỏi cảm nhận của nai về xứ Napoli đâu. Yên đi, ko ta đang cứa cổ đấy.

Thấy nai rùng mình, con nhỏ xíu hỏi tiếp:

– Thôi được, nai biết rõ xứ Napoli như thế, liệu nai rất có thể dẫn đường mang đến một người đi mang lại đó không?

– dù có mù nhị mắt, tôi cũng dẫn mang lại nơi cho chốn được, vị nơi ấy là quê nhà tôi, chỉ việc hít không khí nơi ấy tôi cũng tìm kiếm được hướng đi.

– Này đằng ấy! Con nhỏ xíu nói với Giecđa, tín đồ của ta đi cả rồi. Còn sót lại mẹ tớ mà lại gần sáng thì bà bầu tớ uống một chai rượu té rồi đi ngủ. Tớ ý muốn giúp cậu một điều.

Nó nhảy thoát khỏi giường ôm siết lấy cổ chị em nó, giật cỗ ria mép của mụ rồi nói:

– Chào bé dê già của tôi!

Con gái lại nói với chị em như vậy thiệt là vô lễ. Nhưng lại mụ già không hề tỏ ra phật ý. Mụ chỉ cười cợt gằn, lạu bạu một tí thôi, rồi mụ búng vào mũi con bé xíu làm mang lại mũi nó tím bầm lại. Tuy nhiên đấy chưa phải mụ phạt nó cơ mà là mụ ta búng yêu nó đấy.

Sau kia mụ với tay đem chai rượu tọp một hớp, rồi hai hớp, cuối cùng mụ ngơ ngác nhìn chung quanh, rồi ở xoài ra tấn công một giấc. Mụ còn mở mắt ra vài ba lượt nữa, rồi mụ ngáy inh nhà, quả thật con bé đã nói cơ hội nãy.

Con gái bè bạn cướp di động cầm tay Giecđa, nhét dao vào túi, mở hé cửa ngõ nhìn ra ngoài xem gồm ai không.

– Cẩn thận lúc nào cũng hơn.

Nó nói thay rồi trở lại bảo Giecđa:

– Lại trên đây với tớ, đằng ấy sẽ khá ngạc nhiên.

Đến gần con nai nó bảo:

– Tớ cũng muốn giữ nhỏ nai ở chỗ này để vuốt ve nó bằng mũi dao của tớ, do nai trông xuất xắc tệ. Tuy thế thôi, tớ đang thả nai ra khiến cho nó về xứ Napoli: cơ mà nai đề nghị chạy thật nhanh và cõng cô nhỏ bé này đến lâu đài bà chúa Tuyết nơi cậu Kay hiện nay đang ở. Nai vẫn nghe rõ chuyện cô ấy rồi. Cô ấy nói to nắm thì ai chẳng nghe thấy? Nai lại thính tai rộng ai hết.

Nai vui miệng nhảy cẫng lên. Nhỏ gái đàn cướp nhấc Giecđa lên sườn lưng nai với buộc lại cẩn thận. Nó còn đến Giecđa một cái gối nhằm ngồi lên trên.

– Đằng ấy đi giày băng túp lót lông, bởi vậy là xuất sắc lắm do trời vẫn trở rét, nhưng cái bức xúc thì tớ lấy. Đằng ấy không hại cóng tay đâu. Đây là đôi áp lực lót lông của người mẹ tớ, đằng ấy gắng lấy xỏ vào thì cho tới tận khuỷu tay đấy. Nào, xỏ tay vào! tiếng trông đằng ấy giống mẹ xấu xí của mình rồi đấy, không nhiều nhất cũng tương tự như ở đôi tay.

Giecđa khóc lên sung sướng.

– Tớ chẳng thích đằng ấy khóc đâu! con nhỏ xíu nói. Phải tươi tỉnh lên chứ. Nào, đấy là bánh mì với giăm bông, cầm cố đi ăn cho đỡ đói