BỔN MÔN PHÁP HOA KINH

NSGN - Đức Phật dạy rằng lý thuyết của Ngài gồm 84.000 pháp môn tu khác biệt nhằm giúp họ chọn lựa pháp thích phù hợp với hoàn cảnh của bản thân để tu đến đạt kết quả tốt. Chọn pháp không thích hợp thì việc tu hành của chúng ta sẽ gặp mặt nhiều trở hổ thẹn mà tín đồ ta hay nói là nghiệp đổ, xuất xắc nghiệp khảo. Đó là lỗi của chúng ta, không hẳn là lỗi của Phật giỏi của giáo lý; do giáo lý là thuốc phải sử dụng đúng new lành bệnh. Ghê Pháp hoa ví bài toán tu không đúng pháp là uống lầm thuốc độc.

Bạn đang xem: Bổn môn pháp hoa kinh


Đạo tràng Pháp Hoa tại thủ đô hà nội nghe pháp tại chùa bởi - Ảnh: chuabang.com

Riêng tôi siêng tu Pháp hoa. Tôi lựa chọn kinh Pháp hoa, do kinh này thích phù hợp với tôi, thích hợp với xã hội mà lại tôi vẫn sống, thích hợp với thời đại này. Theo tôi, hành trì một cỗ kinh phù hợp được cùng với ba vấn đề đó thì nhất định đạt tác dụng tốt đẹp. Cùng quả tình trên cách đường hành đạo, rộng sáu mươi năm sống với ghê Pháp hoa, ở bất kể hoàn cảnh nào tôi vẫn cảm nhận được sự bình an. Trường đoản cú đó, tôi thấm thía lời Phật dạy dỗ rằng tịnh thổ của Phật không hư, nhưng chúng sanh thấy cháy rã, tức không còn an lành. Bởi vì thế, cần phân biệt Tịnh độ của Phật để bọn họ an trú, tu tập.

Tôi tìm yếu nghĩa, yếu lý của khiếp Pháp hoa nhằm tu, call là Bổn môn Pháp hoa, không phải tụng suông tởm Pháp hoa. Tôi đọc cục bộ 28 phẩm Pháp hoa, lựa chọn việc làm sao thích phù hợp với tôi, với xã hội nhưng tôi đang sống và làm việc và thích phù hợp với thời đại này thì tôi thực hiện vào vấn đề tu hành.

Ngoài ra, tôi quan tiếp giáp kinh nghiệm của những người tu trước qua những bộ sớ giải. Điển trong khi ngài quan tiền Trạch, Trí Giả, tự Ân, Nhật Liên sẽ hiểu khiếp Pháp hoa như thế nào mà các ngài được tôn danh là Tổ, tức người thành đạt trên cuộc đời.

Đọc lời Phật dạy với đọc tởm nghiệm của những tiền nhân nhằm rút ra cho doanh nghiệp lối sống mê say hợp, đúng như pháp, được giải thoát. Tu Pháp hoa, đối với tôi, căn bản là như thế.

Trước lúc nói Pháp hoa, Phật nói tởm Vô lượng nghĩa. Theo niềm tin Vô lượng nghĩa là không nên chấp chặt vào pháp nào cả. Tăng Ni, Phật tử hay chấp pháp, kẹt vô từ bỏ chương, bị nó ràng buộc, có tác dụng khổ. Việc quan trọng là buộc phải rút được tinh tía của khiếp để ứng dụng vào cuộc sống một cách lợi lạc.

Theo tôi, thực hành thực tế Vô lượng nghĩa gớm là cách tân và phát triển đạo đức, học thức và làm lợi ích cho người. Bởi thế, tôi xem trong gớm Pháp hoa, Phật dạy đạo đức nghề nghiệp của Bồ-tát ra làm sao thì tôi từ đó thực hành.

Đạo đức của fan hành Bồ-tát đạo là không gây khó khăn, bi tráng phiền cho bất cứ ai. Họ cần luôn có hạnh tùy hỷ, sống với người bằng trung ương tùy hỷ. Do ta thấy rõ phần đa người đều có nghiệp, nếu đụng vô nghiệp của tín đồ thì phiền não của mình sẽ phát sinh và tác động họ phiền óc theo.

Tu trên chân tánh thì vạn đồ dùng đồng một thể, không chạm nhau. Cơ mà tu bên trên nghiệp thì đụng nhau, phiền não với nghiệp của fan này va vào phiền não với nghiệp của tín đồ kia; cứ bởi thế mà lan truyền hỗ xúc tiến động, sinh ra vô số bi ai phiền, rắc rối.

Ý thức như vậy, tôi không đối xử với người bằng phiền não, cơ mà đối xử bằng chân tâm. Theo đó, gặp ai, tôi tùy hỷ, nên không tồn tại vấn đề phân phát sinh mang đến tôi với người. Đối cùng với tôi, đó chính là đạo đức. Không làm rõ ý này thì toàn bộ bạn đồng hành, đồng sự, đồng môn, nhưng khác biệt cũng dễ dàng tranh chấp, nói chi đến người ngoài.

Đồng trường phái là đồng pháp tu và thuộc là môn đồ Phật thì cần yếu đụng nhau, nhưng chạm là nghiệp với phiền óc đụng, vì chưng ham ao ước khác nhau. Thí dụ đơn giản dễ dàng như đối với ngôi chùa, một số trong những người muốn xây dựng mới, trong khi một số trong những người dị thường muốn giữ miếu y như cũ. Đối với tôi, hy vọng xây miếu mới, tôi đống ý ủng hộ; không góp phần được, tôi cũng đều có tâm tùy hỷ với bài toán này thì vụ việc không xảy ra. Gồm hai dòng muốn khác nhau thì hai loại muốn này đã tự chạm nhau, đang trở thành mối tranh chấp.

Đồng sự là cùng thao tác làm việc chung, đề xuất nhường nhịn nhau. Trên bước đường tu, định làm việc nào, tôi trình cùng với Hội đồng Trị sự nhằm xem tất cả được đồng ý hay không. Vì đó là việc chung, không hẳn việc riêng. Nếu gật đầu đồng ý thì thay đổi ý riêng của mình thành ý chung, được Giáo hội thể hiện bằng văn bản, thành nghị quyết. Làm như vậy, tôi không có đối lập. Còn giúp theo ý riêng biệt mình, người khác vẫn tự ái, không chịu. Thiết nghĩ đối với mọi câu hỏi của chùa, của Giáo hội, tốt của khu đất nước, bọn họ đều làm cho với tính phương pháp là các bước chung thì sẽ không có tranh chấp.

Khi ý kiến đã được Giáo hội đồng ý, trải qua quyết định, nhưng cho đến lúc thi hành, giả dụ có người nào ao ước làm, tôi cũng sẵn sàng chuẩn bị nhường. Ai có tác dụng cũng được, bản thân tìm việc khác. Tu Bồ-tát đạo, gồm vô số câu hỏi làm, chỉ hại ta không được sức làm; tranh nhau làm gì.


Hoặc có tác dụng Phật sự, có tín đồ chưa đọc ta, coi thường và vô học với ta thì ta nhịn cho qua. Trên cách đường tu, chịu nhường với nhịn, vấn đề tu của họ sẽ an lành. Không chịu nhường nhịn, tranh chấp càng bự càng khổ. Dân gian vn cũng thường nói: “Một câu nhịn chín câu lành”.

Tôi xem đại chúng cũng muốn hay không, nếu toàn bộ muốn thì ta làm. Đối với đồng sự, đồng môn, chúng ta chỉ triển khai hai chữ nhịn nhường nhịn, mọi câu hỏi đều tốt. Thực chất của Bồ-tát đạo là như thế, tôi luôn nhịn nhằm tu, bắt buộc được an lành. Phật dạy dỗ nhẫn nhục đệ nhất đạo; không nhẫn nhục, không vào đạo được.

Xem thêm: Xem Phim Pháp Sư Vô Tâm 2 - Wu Xin: The Monster Killer Season 2

Ngoài đạo đức, bạn tu Pháp hoa cần cải cách và phát triển tri thức. Có hai các loại tri thức, một là tri thức do học, hay đọc sách mà gồm và hai là tri thức do tu mà có. Học tập ở trường lớp, phát âm sách, nghe giảng, thì đọc biết của bọn họ nhất định tăng. Tuy nhiên, hiểu biết này còn giới hạn, hotline là hữu lậu huệ. Và chúng ta dùng hiểu biết hữu lậu này làm cho bậc thang bước đi trí vô lậu, xuất xắc vô sư.

Theo Pháp hoa, vì chưng cọ xát với thực tế cuộc sống đời thường mà fan tu đạt được trí vô lậu là hiểu biết đúng thực. Còn tu thuần lý như fan học có bằng cấp, tuy vậy không được bài toán vì chỉ biết bên trên lý thuyết. Trọng điểm yên tĩnh, rửa xát cùng với cuộc đời, nhấn thức và đúng là thiền định của Đại thừa. Hành Bồ-tát đạo, rửa xát với cuộc đời, thực hành sáu pháp ba-la-mật, làm tất cả việc xứng đáng làm, đáng nhịn, đáng vượt qua, lần lần bọn họ có kinh nghiệm và gọi biết rất chính xác là huệ vô lậu.

Hiểu biết trên giấy tờ và hiểu biết trong cuộc sống thường ngày vượt rộng tất cả. Khôn ngây ngô cũng chết, biết bắt đầu sống, giỏi biết sinh sống thì không chết. Vì vậy đòi hỏi họ trí huệ vô lậu là biết đúng. Sớm nhất là biết tín đồ biết ta, biết thực chất ta gồm hơn họ tuyệt không; không hơn thì đừng tranh với họ. Biết không làm được, bọn họ ẩn cư; lúc hoằng hóa được thì trên sao bọn họ lại không cải tiến và phát triển Phật pháp. Khu vực làm được thì ta đến, lúc làm được thì cần làm, nhất thiết an lành. Cũng một câu hỏi đó, nhưng mười năm ngoái không được chấp nhận, mà bấy giờ lại được khen ngợi. Điều này cho thấy sự quan trọng của câu hỏi làm đúng lúc.

Không làm mất lòng bạn chung quanh mình và fan xa hơn, so với tôi là không làm mất lòng tín đồ đồng tu, bởi vì họ là người thân mật nhất của bọn chúng ta. Bên cạnh ra, không làm mất đi lòng quần chúng. Ở Việt Nam có tương đối nhiều dân tộc, hay các tôn giáo khác với cả những người không tồn tại tôn giáo. Chúng ta cố né đừng làm mất đi lòng họ. Từ fan đồng tu, đến rộng ra cả buôn bản hội, ai cũng thương chúng ta thì trái là lành mạnh vô cùng. Và sau cùng là cuộc sống đời thường của chúng ta cũng được an lành nếu biết vâng lệnh luật pháp.

Không không nên trái qui định pháp, không làm cho mất tình cảm với người tu và không trái với hài lòng Phật dạy; đó là mục tiêu của Vô lượng nghĩa kinh giới thiệu cho họ áp dụng.

Trước khi nói Pháp hoa, Đức Phật nhập định cùng trời mưa hoa Mạn đà la, Mạn thù sa. Nếu nghĩ rằng hoa bên trên trời rơi xuống cũng được, nhưng mà theo tôi, hai loại hoa trời này nhằm mục tiêu chỉ hai đức tính đặc biệt bọn họ cần phải có. Hoa Mạn đà la diễn đạt đặc tính an vui cùng hoa Mạn thù sa tiêu biểu vượt trội cho sự tinh khiết. Phật nói tín đồ tu Pháp hoa thiếu thốn hai đặc thù này thì không phải là hành giả Pháp hoa. Bọn họ phải gồm đức tính trong sạch, tinh khiết, hotline là Diệu pháp. Hễ tín đồ thấy ta trong sạch, tốt thì hành đạo dễ.

Hành giả Pháp hoa đúng nghĩa là trọng tâm hồn luôn luôn luôn tinh khiết, phiền não không phát sinh. Như vậy, hy vọng tu Pháp hoa, khách hàng đừng cho ý nghĩ mình nối liền với tham, sân, si, mạn, nghi; đừng để hầu hết tính xấu này tồn tại trong lòng chúng ta. Đức tính thứ hai là tu Pháp hoa đòi hỏi tâm hành giả nên an vui. Họ tụng Pháp hoa cơ mà lo, buồn, giận, sợ, ghét, thương… là kẹt trong thất tình lục dục, chưa hẳn là người tu, trước sau gì cũng bị đọa.

Phải rèn luyện tâm họ được hai đức tính là trong sạch và an vui, mới hành Bồ-tát đạo được. Vị tâm họ có an vui, tín đồ thấy ta bắt đầu được an vui theo. Trọng tâm ta bi quan phiền âu sầu sẽ tác động cho tất cả những người cũng bị như vậy. Theo kinh nghiệm tay nghề của tôi, thấy fan nào bi đát phiền, lo lắng, bực tức thì tôi kiêng là vậy. Họ cố nỗ lực tu, giành được sự thuần khiết trong tâm, người bi tráng thấy ta, bọn họ cũng vui. Thấy ta, bọn họ an lạc, không còn lo sợ, là biết họ tu được Pháp hoa.

Bồ-tát Văn Thù Sư Lợi nói cho đại chúng hiểu được hai vạn Đức Phật đồng hiệu Nhật Nguyệt Đăng Minh tự thời quá khứ xa xưa cũng đã thể hiện chân lý hệt như vậy. Những Ngài cũng nói tởm Vô lượng nghĩa, nhập Vô lượng nghĩa xứ định và cũng có trời mưa hoa Mạn-đà-la, Mạn-thù-sa. Nói giải pháp khác, Đức Phật tuyệt hành mang Pháp hoa nào cũng có tâm nhìn trong suốt như ngọc lưu giữ ly, thân trong sáng như hoa sen.

bắt lại, tu Bổn môn Pháp hoa, học làm cho Phật, đề nghị rèn luyện trung khu cho vào sạch, an nhàn và tâm xuất sắc này tác động cho fan trong sạch, an lạc theo. Bên cạnh ra, hành giả luôn luôn phát huy đạo đức, trí thức và biểu thị những việc làm lợi ích cho tất cả những người cùng hân hoan trên lộ trình giải thoát, giác ngộ.